Chương 112

Gió cát Giao Châu vẫn lạnh buốt như trong ký ức của Nguyên Sắt Sắt. Đoàn người rời kinh thành đã hơn mười ngày, cuối cùng đặt chân đến vùng đất biên thùy đầy khắc nghiệt. Xe ngựa lắc lư trên con đường gập ghềnh, khiến thân thể yếu ớt của nàng mệt mỏi rã rời. Dư Tu Bách ngồi bên cạnh, một tay ôm lấy eo nàng, tay kia nắm chặt dây cương, ánh mắt không rời khỏi gương mặt tái nhợt của nàng.

“Sắt Sắt, còn chịu được không?” Giọng Dư Tu Bách trầm thấp, mang theo sự lo lắng không che giấu. Hắn biết nàng từ nhỏ đã quen với gió cát Giao Châu, nhưng sức khỏe mong manh của nàng luôn khiến hắn không yên tâm. Đặc biệt là sau đêm động phòng, hắn càng ý thức rõ, nàng giờ là thê tử của hắn, hắn phải bảo vệ nàng bằng mọi giá.

Nguyên Sắt Sắt mỉm cười yếu ớt, tựa đầu vào vai hắn. “Biểu ca, ta không sao. Chỉ là… hơi mệt thôi.” Nàng nói, giọng nhỏ nhẹ, nhưng đôi mắt long lanh lại ánh lên sự kiên cường. Nàng không muốn hắn lo, càng không muốn trở thành gánh nặng cho hắn ở nơi khắc nghiệt này.

Dư Tu Bách khẽ nhíu mày, bàn tay siết chặt eo nàng, như muốn truyền thêm sức mạnh. “Nàng cứ nghỉ ngơi, đến doanh trại ta sẽ để thái y xem cho nàng.” Hắn nói, giọng kiên định, nhưng ánh mắt lại lướt qua nàng, mang theo chút áy náy. Hắn biết, mang nàng theo đến Giao Châu không phải lựa chọn dễ dàng, nhưng để nàng ở lại kinh thành, hắn lại không đành lòng.

Đêm đó, đoàn người dừng chân tại một doanh trại tạm thời. Ánh lửa trại bập bùng, soi sáng gương mặt rắn rỏi của các binh sĩ. Dư Tu Bách dựng một lều riêng cho hai người, cẩn thận trải chăn dày để nàng không bị lạnh. Nguyên Sắt Sắt ngồi bên đống lửa, nhìn hắn bận rộn, lòng chợt ấm áp. Dù xung quanh là cát bụi và tiếng gió rít, chỉ cần có hắn, nàng cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

“Biểu ca, huynh ngồi đây với ta một lát đi.” Nguyên Sắt Sắt gọi, giọng nói mềm mại, mang theo chút nũng nịu. Nàng kéo tay hắn, ánh mắt lấp lánh dưới ánh lửa, như muốn kéo hắn ra khỏi những lo toan.

Dư Tu Bách mỉm cười, ngồi xuống bên nàng, để nàng tựa vào lòng mình. “Sắt Sắt, nàng không mệt sao? Còn sức để làm nũng với ta?” Hắn trêu, nhưng bàn tay lại dịu dàng vuốt tóc nàng, ngón tay lướt qua từng lọn tóc mượt mà.

Nguyên Sắt Sắt bĩu môi, ngẩng đầu nhìn hắn. “Huynh chỉ biết trêu ta! Ta mệt thật, nhưng… ở bên huynh, ta thấy vui.” Nàng nói, giọng nhỏ dần, nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương. Nàng khẽ dịch người, ngồi lên đùi hắn, đôi tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, như muốn gần hắn hơn nữa.

Dư Tu Bách sững người, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng, trái tim chợt đập mạnh. “Sắt Sắt, nàng như vậy… là muốn ta không kiềm chế được à?” Hắn thì thầm, giọng trầm khàn, ánh mắt nóng rực nhìn nàng. Dưới ánh lửa, gương mặt nàng ửng hồng, đôi môi mọng khẽ hé, như đang mời gọi hắn.

“Biểu ca, huynh… huynh đừng nghĩ lung tung!” Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực yếu ớt chẳng thể kháng cự. Nàng biết, chỉ cần một ánh mắt của hắn, nàng đã không thể giữ được sự rụt rè.

Dư Tu Bách khẽ cười, cúi xuống hôn lên môi nàng, nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, nhưng chẳng mấy chốc trở nên mãnh liệt. Hắn mút lấy môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa, khiến nàng khẽ rên. “Sắt Sắt, nàng ngọt quá…” Hắn thì thầm, bàn tay lần xuống eo nàng, kéo nàng sát hơn vào lồng ngực mình.

Nguyên Sắt Sắt thở hổn hển, tay nhỏ bám vào vai hắn, cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể. “Biểu ca… ở đây… không tiện…” Nàng lí nhí, nhưng giọng nói lại không có sức thuyết phục, trái lại còn như đang khơi dậy ngọn lửa trong hắn.

“Không tiện? Vậy ta mang nàng vào lều.” Dư Tu Bách nháy mắt, bế nàng lên, bước nhanh vào lều. Hắn đặt nàng xuống tấm chăn mềm, ánh mắt nóng bỏng lướt qua cơ thể nàng. “Sắt Sắt, đêm nay nàng đừng mong ngủ sớm.” Hắn trêu, bàn tay khéo léo cởi bỏ y phục nàng, để lộ làn da trắng nõn dưới ánh sáng mờ ảo.

Nguyên Sắt Sắt cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn, vừa thẹn vừa chờ mong. “Biểu ca… huynh nhẹ chút, ta… ta sợ không chịu nổi…” Nàng thì thầm, giọng nói mềm mại như nài nỉ, nhưng lại khiến hắn càng thêm kích động.

Dư Tu Bách cúi xuống, môi lướt qua cổ nàng, xuống xương quai xanh, rồi dừng lại ở ngực nàng. Hắn ngậm lấy nhũ hoa hồng hào, nhẹ nhàng mút mát, khiến nàng cong người, phát ra tiếng rên ngọt ngào. “Sắt Sắt, nàng thật khiến ta điên mất…” Hắn thở gấp, bàn tay lần xuống nơi bí ẩn, cảm nhận sự ẩm ướt, khiến hắn không kìm được mà tiến vào.

Nguyên Sắt Sắt bám chặt lấy hắn, cảm giác khoái lạc dâng trào, hòa quyện cùng tiếng gió rít ngoài lều. Dưới ánh sáng mờ ảo, hai người quấn quýt, như muốn khắc sâu tình yêu này vào từng khoảnh khắc. Đêm Giao Châu lạnh giá, nhưng trong lều, chỉ có hơi ấm và sự gắn bó của họ.

Bình luận

Để lại bình luận