Chương 112

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 112

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lục Hiểu Dư vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng không hề quan tâm, cô tiếp tục dồn ép cô ta vào sát chân tường lạnh lẽo.

“Cô có hiểu được cái cảm giác đó là như thế nào không? Cái cảm giác bụng đau đến mức quặn thắt lại, máu tươi cứ thế chảy ra ồ ạt không ngừng từ bên trong cơ thể. Dưới cơn mưa tầm tã như trút nước, máu hòa lẫn vào dòng nước mưa lạnh lẽo, đau đớn đến mức như thể chết đi sống lại vậy. Trong người không có lấy một xu dính túi, đến cả tiền phẫu thuật cũng phải đi vay mượn từ một người không hề thân thích. Mất đi đứa con chưa kịp thành hình, lại còn mất luôn cả khả năng làm mẹ thiêng liêng, sức khỏe thì bị bào mòn đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng sống lay lắt…”.

“Lục Hiểu Dư… cô rốt cuộc là muốn làm gì tôi?” Giọng cô ta run rẩy bần bật, đồng tử co lại vì hoảng loạn như thể sắp bị người kia nuốt chửng đến nơi rồi.

Chưa bao giờ, cô ta lại cảm thấy hoảng sợ đến mức này.

“Diệp tiểu thư sao vậy? Tôi còn chưa nói hết câu chuyện của mình mà?” Lục Hiểu Dư nhếch môi cười lạnh, rồi lại tiếp tục câu chuyện dang dở của mình: “Cô đã từng mắc phải căn bệnh tâm lý bao giờ chưa? Đã từng phải vào bệnh viện tâm thần để điều trị hay chưa? Có bao giờ khóc nhiều đến mức ngủ thiếp đi trong vô thức hay chưa? Đêm nào cũng bị những cơn ác mộng kinh hoàng bủa vây đến mức thức trắng cả đêm không thể nào ngủ được. Cô… đã từng trải qua những chuyện như vậy hay chưa?”.

“TÔI HỎI CÔ MUỐN LÀM GÌ TÔI? CÔ NGHE MÀ KHÔNG HIỂU HAY SAO HẢ?” Diệp Tu Chân cuối cùng cũng không thể chịu đựng được thêm nữa, cô ta lớn giọng hét lên rồi đẩy mạnh cô ra xa.

Không muốn nghe nữa, cô ta thật sự không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.

Lục Hiểu Dư túm chặt lấy cổ tay cô ta, ép thẳng người vào vách tường lạnh lẽo, giọng nói trở nên lạnh lùng đay nghiến: “TÔI! Lục Hiểu Dư tôi chính là vì người đàn ông đó mà đã một chân bước vào cửa tử rồi. Là anh ta đã mắc nợ tôi, nên buộc phải dùng cả cuộc đời này của mình để trả nợ cho tôi. Diệp Tu Chân, cô nghĩ cô là cái thá gì mà dám muốn cướp người đàn ông đó từ tay tôi chứ. HẢ?”.

Diệp Tu Chân toàn thân run lên vì sợ hãi, hai mắt ướt đẫm chực trào ra những giọt nước mắt nóng hổi. Thứ áp lực vô hình từ đâu ập đến, không những làm cho sống lưng cô ta lạnh toát cả mồ hôi, mà đến cả đôi chân cũng trở nên bủn rủn, run rẩy không ngừng.

Nhưng mà… Nhưng mà….

“Cô cũng là đang cướp người đàn ông đó từ tay tôi còn gì? Lục Hiểu Dư, Ngụy vốn dĩ là vị hôn phu của tôi…”.

“Diệp tiểu thư đúng là người có ăn có học đàng hoàng mà sao lại có cái thói đời thích đi làm kẻ thứ ba như vậy nhỉ? Đã có ai trong Tống gia này chấp nhận cô làm con dâu hay chưa?” Cô hỏi vặn lại, giọng điệu đầy mỉa mai.

Tống phu nhân ngồi xem kịch hay nãy giờ cũng đã thấy đủ rồi, bà ảm đạm nhìn đứa trẻ kia, cất giọng nói: “Tu Chân, chơi đùa như vậy là đủ rồi đấy. Đừng có mà đi quá giới hạn chịu đựng của người khác, ta không thích người ngoài nhìn vào rồi lại nói ta đang ức hiếp đám hậu bối.”.

“Thưa bác gái, nhưng mà…”.

“Tống gia chúng ta không cần phải liên hôn gia tộc làm gì cả, cũng không cần một người con dâu học rộng tài cao đâu. Nhà ta thừa tiền lắm rồi, không cần con dâu phải kiếm thêm thu nhập về làm gì cả.” Bà khoanh hai tay trước ngực, lạnh giọng ra lệnh: “Một là con tự mình ăn mặc cho đàng hoàng rồi rời khỏi đây ngay lập tức, hai là ta sẽ lột sạch đồ con ra rồi ném ra ngoài đường mà không một mảnh vải che thân.”.

Cô ta mím chặt môi lại, ấm ức mặc lại bộ đồ nhàu nhĩ vào người. Nhìn người đàn ông mà mình yêu thương đang nằm trên giường, cực khổ chịu đựng cơn kích thích do thuốc gây ra, thật tâm cô ta có chút không cam lòng. Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi… là có thể gạo nấu thành cơm được rồi….

Diệp Tu Chân chỉnh trang lại quần áo cho ngay ngắn, không nói thêm một lời nào nữa liền rời khỏi phòng khách sạn. Nào có ngờ được rằng vừa mới lái xe rời khỏi tầng hầm, đã lại bắt gặp phải cảnh tượng không hay.

Tên diễn viên họ Giang kia cùng với con ả nhân tình của hắn ta. Mẹ kiếp! Thật là chướng mắt quá đi mà!.

“Con nhóc, Ngụy Ngụy nhà ta giao lại cho con đấy, nhớ dặn dò nó đừng có làm quá mạnh…” Tống phu nhân nhỏ giọng thì thầm, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy vô cùng: “Đừng có để chỗ đó của con bị thương lần nữa đấy…”.

Lục Hiểu Dư nghe vậy liền khó hiểu, chỗ đó bị thương là sao?.

“Ý của Tống phu nhân là…”.

“Mẹ! Gọi ta là mẹ đi.” Bà tỏ ra ái ngại, nhẹ giọng hỏi han cô thêm: “Con thật sự… không thể mang thai được nữa sao?”.

… Ra là bà đang quan ngại về chuyện này sao?.

Cô cười trừ cho qua chuyện, rồi nói vào trọng tâm vấn đề: “Không phải là hoàn toàn không thể ạ, nhưng mà hầu như là không thể mang thai được nữa rồi.”. “Nếu như Tống phu nhân thật sự muốn có cháu nội để bồng bế, thì con thật sự…”.

“Ta ôm con một cái được không?” Nhận được cái gật đầu đồng ý của cô, bà liền lập tức ôm chầm lấy đứa trẻ tội nghiệp vào lòng: “Con nhóc tội nghiệp của ta, ta thật lòng xin lỗi con… đã để con phải chịu khổ đủ đường rồi…” Nếu không phải vì bà năm đó quá nôn nóng muốn có cháu, thì mọi sự đã không thành ra nông nỗi này.

“Thưa Tống phu nhân?” Cô nhíu mày, thật tâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Bà ấy xin lỗi cô để làm gì chứ? Người cần phải xin lỗi ở đây là cô mới đúng chứ?.

“Nhóc con, về sau cứ gọi ta là mẹ đi.” Tống phu nhân buông tay ra, nhìn đứa con trai đang nằm quằn quại trên giường. Bà nhẹ giọng gửi gắm cô: “Bây giờ ta phải về nhà rồi. Ngụy Ngụy giao lại hết cho con đấy, đứa trẻ này có bản lĩnh kiềm chế bản thân rất cao. Chỉ cần là lời con nói ra, nó chắc chắn sẽ nghe theo.”.

“Tin ta đi. Đàn ông Tống gia bao đời nay đều rất yêu thương vợ của mình.”.

Lục Hiểu Dư nhìn cánh cửa phòng đóng sập lại, lúc này mới vội vàng chạy lại chỗ hắn. Nhìn người đàn ông tay chân đều bị dây thừng trói chặt một cách thô bạo, cô không kìm được mà giàn dụa nước mắt. Con nhỏ Diệp Tu Chân chết tiệt kia, dám cả gan động chạm đến đồ của cô, lại còn dám trói tay trói chân hắn như thế này nữa.

Mẹ nó!….

Cô nhanh chóng cởi bỏ sợi dây trói cho hắn, chỉ vừa mới cởi được một bên tay đã bị hắn dứt khoát đẩy mạnh ra xa.

“Đừng có động vào người tôi.” Giọng hắn lạnh lùng vang lên.

“…” Bị hắn bất ngờ đẩy ra một góc, Lục Hiểu Dư nhất thời có chút sợ hãi. Cô nhẹ giọng nhìn hắn, cố gắng trấn an: “Tống… Tống Ngụy… là tôi đây mà? Anh sao vậy?”.

Người đàn ông đôi mắt đỏ rực như máu, lạnh lùng cảnh cáo cô thêm lần nữa: “Diệp Tu Chân, cho dù đêm nay cô có cùng tôi quan hệ đi chăng nữa, thì người mà Tống Ngụy tôi phải chịu trách nhiệm… cả cuộc đời này chỉ có thể là Lục Hiểu Dư mà thôi…”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận