Chương 112

Tịch Dao nghiêng người hôn lên môi Lâm Nhiên, bắt đầu chậm rãi cắn, sau đó dùng lưỡi cạy hàm răng của Lâm Nhiên ra, vói vào trong miệng cô.

Hơi thở nóng hổi phả vào mặt Lâm Nhiên, khiến trái tim và cơ thể cô đều nóng bừng.

Tịch Dao chậm rãi cởi chiếc váy ngủ rộng thùng thình của Lâm Nhiên ra, để lộ thân hình trắng nõn mịn màng của cô. ………… Tịch Dao hơi đứng dậy, nhìn Lâm Nhiên với ánh mắt dịu dàng như nước.

Họ quen nhau hơn hai năm, có thể nói là một khoảng thời gian khá dài. Để tiến vào trái tim của Lâm Nhiên, nàng đã phải kiềm nén những ham muốn về tâm lý và dục vọng thể xác để được gần gũi cô, chiều chuộng cô cho đến khi cô yêu nàng.

“Sao…… sao vậy?”

Trong mắt Lâm Nhiên giống như mang theo một tia sương mù, trong giọng nói cũng có một tia hờn dỗi, nhỏ giọng hỏi.

Cô vẫn còn hơi ngại ngùng khi Tịch Dao nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của mình với đôi mắt nóng bỏng như vậy.

“Đẹp quá, đẹp đến mức không thể rời mắt. Đẹp đến mức chị muốn triền miên cùng em.

Muốn để âm hộ của em trở thành thứ thuộc về ngón tay chị, ghi nhớ hương vị của nó.” Tịch Dao nở một nụ cười quyến rũ, như một đóa hoa hồng đỏ rực nở rộ làm say lòng người.

Một tia ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên thân thể trắng như tuyết của Lâm Nhiên, dường như đang tạo cho làn da của cô một vầng hào quang quyến rũ, quả thực rất đẹp. “Chị…” Lâm Nhiên có chút ngượng ngùng quay mặt đi, khuôn mặt dường như càng đỏ hơn.

Cô thực sự không ngờ bình thường Tịch Dao trông vô cùng hiền lành giản dị nhưng khi ở trên giường lại không đứng đắn như vậy, lại có thể nói ra những lời xấu hổ như thế.

“Chúng ta còn đang làm tình, sao em dám phân tâm hả?”

Tịch Dao véo mặt Lâm Nhiên, đối diện với cái miệng nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn lên một cái.

Cùng lúc đó, tay nàng bắt đầu chạm vào vùng đất cấm mềm mại. “Ừ ~” Lâm Nhiên phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, cơ thể cô khẽ run lên, cô không ngờ mình lại nhạy cảm như vậy, chỉ mới vừa bị chạm vào mà cô đã có cảm giác như bị điện giật, dường như từ tận đáy lòng truyền đến một trận tê dại.

Ngón tay của Tịch Dao nhẹ nhàng trượt vào trong thung lũng, sau vài lần cày, một dòng nước nhỏ từ từ rỉ ra khỏi, thấm đẫm cánh hoa của Lâm Nhiên, ngón tay của Tịch Dao cũng bị mật dịch của cô làm ướt. “Ừ~” Tịch Dao vừa chạm vào môi âm hộ của Lâm Nhiên, cô không khỏi phát ra một tiếng kêu, giống như tiếng kêu của chim sơn ca, ngọt ngào êm tai.

Bình luận

Để lại bình luận