Chương 112

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 112

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Theo bản năng muốn chống cự lại bị anh bóp lấy cằm, Phó Hựu cười có chút dữ tợn, “Nếm thử đi, rất ngon ngọt, nước dâm bên dưới của em chảy còn nhiều cả nước bọt của em đấy, tạm thời đừng phản kháng tôi, nói những điều làm tôi tức giận, bằng không tôi hiện tại thật muốn chơi chết em!”

Ngón tay của anh càng ngày càng thọc sâu vào trong, gần như sắp chọc đến cổ họng cô, khiến cô buồn nôn, liều mạng ngẩng đầu lên, muốn tránh tay anh, cho đến khi chất lỏng trên đó bị nước bọt của mình liếm không còn một giọt, anh mới thôi.

Rút ngón tay ra, lại lần nữa thò về phía dưới thân cô.

“Đừng mà!” Khương Hân vội vàng ghìm cánh tay anh lại.

Căn bản không ngăn cản được thế tiến công của người đàn ông, Phó Hựu nhẹ giọng hừ một tiếng, “Hôm nay nuốt sạch sẽ nước dâm chảy ra bên dưới của em, bằng không tôi liền chơi đến khi khô nước mới thôi!”

Sau ngày hôm qua, hai người chỉ Khương Hân đơn phương tiến hành chiến tranh lạnh, thân dưới của cô bị anh bóp nắn sưng tấy lên, ép cô ăn thứ ghê tởm đó, cô gần như nghĩ rằng người đàn ông này sẽ sửa lỗi mà dịu dàng với cô, nhưng không ngờ là anh ta vẫn chứng nào tật nấy.

Phó Hựu đã đi chuẩn bị cho cô một cái gì đó mà cô có thể thích ăn, nhưng bị chiến tranh lạnh của cô đánh vào động băng, không thèm nói với anh câu nào.

Lúc đầu anh còn có thể không ngừng xin lỗi và dỗ dành cô, nhưng càng về sau càng nóng nảy hơn, anh vốn là người có tính muốn kiểm soát cao, không thể quen với mọi việc đi ngược lại ý muốn của anh, thủ đoạn hành hạ người khác lại được dùng đến, bóp chặt cổ cô để uy hiếp.

Nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng vì ngạt thở, như cầu xin anh tha cho cô, cô lại thành công trong việc bị anh thuần hóa, như thế khiến anh cảm thấy rất vui.

Vì vậy, anh ngồi bên cạnh cô, vừa đút thức ăn cho cô, vừa kiên nhẫn nói để cô phải nghe lời, như thế anh mới có thể đối xử tốt với cô và cho cô tất cả những gì cô muốn.

Anh mãi chìm đắm trong tâm trạng kiên nhẫn của mình, hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt kinh tởm cùng căm ghét đó.

Phó Hựu đã thất bại, ở một mức độ nào đó, anh không thể thay đổi nội tâm của mình cũng như bản chất của anh ta.

Hơn mười ngày sau khi đến đảo, cô đã không ra khỏi cửa khách sạn, anh muốn đưa cô đi chơi, Khương Hân cứ nói thân thể cô không khỏe không muốn ra ngoài, nháy mắt liền trốn trong chăn ngây người và ngủ quên.

Chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra cô không vui, Phó Hựu ngẫm nghĩ, chuẩn bị đi ra ngoài, kiếm những thứ có thể mang lại niềm vui cho cô, đồ chơi hay đồ ăn đều được, chỉ cần có thể khiến cô vui.

Nhưng anh ấy đã không tìm thấy thứ mình muốn sau khi đi dạo hết một vòng, người quản lý khách sạn bên cạnh đã giới thiệu cho anh những món ăn ngon bằng tiếng Anh không mấy chuẩn của mình, tâm trạng bực bội, cởi chiếc áo khoác ngoài màu đen và đeo nó vào cổ tay, cái gì cũng không muốn nghe, nhìn từ xa bên cạnh là một đại dương, một hòn đảo biệt lập nổi trên mặt biển xanh.

Có một ngọn núi lửa không xa nằm bên phải, trước khi đến, còn tưởng tượng sẽ dẫn cô ấy đi xem, nhưng không ngờ mọi chuyện lại không đi theo kế hoạch của anh.

Đang chuẩn bị quay đầu trở lại khách sạn, trên đường có người đang nói chuyện, dường như đang thảo luận về ngọn núi lửa, từ trong cuộc nói chuyện của họ lại mơ hồ nghe được những từ như cháy nổ, và động đất.

Bước chân khựng lại, không đợi anh chuẩn bị quay người lại, đột nhiên có một tiếng nổ vang, sau đó là một luồng hơi nóng đột ngột truyền đến, dường như cả người như bị lửa thiêu đốt.

Nghiêng đầu nhìn sang cách đó không xa khu rừng bị bao vây, ngọn núi lửa trên cao phun ra một cột lửa bừng bừng, quản lý khách sạn bên cạnh hét lên quát quát và chỉ sang bên kia, đám đông xung quanh bắt đầu hỗn loạn và lần lượt ấy điện thoại bắt đầu nhắm vào núi lửa chụp ảnh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận