Chương 112

Diệp Thuần mười ngón tay bị hắn giao nhau nắm chặt đè giữ bên gối đầu, đầu nhỏ kê gối ngẩng cao nhìn thẳng hướng nơi tư mật đang kết dính không một kẽ hở, nộn huyệt non nớt cưỡng ép mở rộng nuốt trọn lấy dục căn khổng lồ của Hiên Viên Dực đến tận gốc.
Nàng thấy rõ ràng hai mảnh âm thần kiều nộn bị xé mở kéo căng đẩy ra tận hai bên đùi non, đôi chân thon dài run rẩy bất lực banh rộng để mặc hắn chà đạp hoa tâm non nớt đáng thương.
Nàng không nghĩ lần đầu tiên thừa hoan lại bị một hung khí khủng bố như vậy phá thân thọc lộng, chà đạp khoảng thời gian dài thống khổ.
Đến giờ phút này chân tâm của nàng vẫn còn lấm lem huyết tích, sát gốc rễ của hắn đẫm đầy bạch trọc tinh dich pha lẫn vài tia huyết sắc chói mắt, như tố cáo sự tàn ác của hắn.
“Ứ…. Ứ… Hức hức….” Diệp Thuần tuyệt vọng ngã nghiêng đầu sang bên phải, nhắm chặt mắt, nước mắt ướt đẫm lăn dài thành chuỗi vô cùng bi thương.
Làn môi mọng đỏ mím chặt cố nén lại tất cả tiếng nấc nghẹn.
“Thuần nhi Nàng còn chưa nhìn xem bảo bối của phu quân Mau nhìn nào ” Hiên Viên Dực có chút yêu thương mỉm cười.
Xem dáng vẻ ủy khuất như bị lừa gả của nàng kìa? Rồi chắc đang nghĩ là biết vậy gả cho tên kia chứ gì? Hừ
PHẬP PHẬP PHẬP….
Hiên Viên Dực cắn răng nhún người dập mạnh cự căn vào nơi sâu thẳm yếu ớt của nàng.
“Á……………… Aaaaaaaaaaaaaaaaa………” Diệp Thuần thống khổ thét dài, ngửa đầu ra sau khóc nghẹn.
Đôi chân không cách nào khép lại càng vì đau đớn mà mở bung ra đá đạp loạn xạ.
Mông nhỏ giật nẩy nẩy nẩy liên hồi, đành đạch đành đạch, dập mạnh xuống mặt giường run rẩy co rúm.
PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP….
“Mau nhìn, Thuần nhi ” Hiên Viên Dực càng thêm thúc mạnh eo hông khi thấy tiểu nương tử dù đau đớn quằn quại cũng không thèm nhìn về hướng mình. Hắn có chút giận dỗi.
“Á………… Aaaaaaaaaaa…… Ứ…. Ứ…… Ô ô ô… Ô ô ô…”
Diệp Thuần nhắm chặt hai mắt, khổ sở khóc nghẹn. Nơi tư mật đau đớn rát buốt như muốn rách toạc.
“Hừm… Vật nhỏ cố chấp Suốt ngày chỉ giỏi hù dọa không thèm gả cho ta? Nàng đúng là ỷ vào được ta cưng sủng đến sinh hư Hừ… Ta đường đường là tiểu hầu gia, nàng chỉ là thứ nữ của tướng phủ Còn ghét bỏ ta? Ta yêu nàng như vậy Trao sự trong trắng cho ta nàng hối hận đến vậy à?”
PHẬP PHẬP PHẬP… PHẬP PHẬP PHẬP….
“Á……………… Ứ…… Ứ….. Ô ô ô… Chàng thật tàn nhẫn Chàng lại thọc thứ kinh khủng đó vào lỗ nhỏ của thiếp Chàng không con thương yêu thiếp nữa rồi Chàng muốn cưới biểu muội thì cứ nói Thiếp đi chết cho chàng vừa lòng Ô ô ô…Ư Ư ư ư…”
Nàng uất ức khóc lớn, mở đôi mắt ngập nước lên án nhìn thẳng vào gương mặt đang đỏ bừng lên vì giận của hắn.
“Rồi chứ ta cùng nàng viên phòng, nàng muốn ta lấy cái gì thọc lộng phá thân cho nàng?” Hắn tức chết với cái đồ ngốc này Hắn sao lại yêu nàng được nhỉ?
“Chàng dùng tay không được à? Dùng hai ngón tay không được sao? Ô ô ô…. Ứ… Trướng Đau quá Chàng đừng có thọc vào Ô ô ô…”
“Ta… Ta….” Hiên Viên Dực vừa tức lại buồn cười, hắn thật sự bất lực với cái cô nàng ngu ngốc này mà.
Hắn nhếch môi bật cười, yêu thương cúi đầu hôn lên má đào ngập nước của nàng.
Thuận thế ôm ghì lật ngược thân thể nhỏ nhắn của nàng lên, nằm sấp trên l ng ngực hắn.
“Á…………….Aaaaaaaa………. Cứu mạng Sâu quá Thốn Trướng Ô ô…. Ứ……..Ứ…… Ư ư ư….” Diệp Thuần run rẩy ngẩng cao đầu khóc rống, đôi bàn tay nhỏ nhắn chống đứng lên l ng ngực rắn rỏi của Hiên Viên Dực.
Cặp đùi non run lẩy bẩy lẩy bẩy, nhếch nhếch vểnh vểnh cao mông nhỏ muốn tránh thoát cự căn khổng lồ đang ghim chặt xỏ xuyên huyệt non của nàng.
Đầu nấm thô cứng đã hoàn toàn khóa chặt lấy cổ đáy huyệt khiến nàng thống khổ kêu khóc lại không có cách nào rút ra.
Phụt phụt phụt…. Hoa tâm mẫn cảm bị thọc sâu liền phun trào mật dịch xối thẳng lên đầu nấm, ướt át trơn trượt lại vô cùng ấy m áp.
“Hư… Ân… Ừm… Thật sảng ” Hiên Viên Dực thoải mái nằm dài chống đứng hai chân, đôi tay gác sau đầu đặt lên gối bông, nhắm mắt vô cùng thư thái hưởng thụ nộn huyệt hoảng loạn co thắt liếm mút dục căn.
“Ô ô ô… Cứu mạng Cứu cứu thiếp Phu quân, Dực Thiếp yêu chàng Thiếp nhìn bảo bối của chàng Thiếp sẽ nhìn bảo bối của chàng giúp thiếp sung sướng một đời Ô ô … Ứ….Đau Ứ ứ ứ….”
Diệp Thuần chịu không nỗi giày vò khóc nghẹn van xin.
“Hửm? Nàng yêu nó sao? Nương tử?” Hiên Viên Dực híp híp mắt câu môi nhìn nàng trêu chọc.
“Yêu Yêu nó cùng chàng một đời Đau quá Cứu thiếp Ô ô ô…” Nàng co ro cuộn tròn thân mình trong l ng ngực hắn, không dám cử động dù là một chút.
“Tự động đong đưa mông, dùng nộn huyệt của nàng liếm mút xoa nắn đến khi nào bảo bối chịu phóng ra tinh hoa, thả hài tử vào bụng nàng xong thì nó liền mềm xuống. Lúc đó nàng dễ dàng rút nó ra Hắc hắc…” Nghĩ thôi hắn đã thấy sướng rồi này.

Bình luận

Để lại bình luận