Chương 112

: Lời Đe Dọa
Mấy ngày sau, không khí trong Phó phủ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Một buổi sáng u ám, khi ánh nắng nhạt nhòa bị mây che phủ, một phong thư được gửi đến cổng phủ, không ghi tên người gửi. Người gác cổng run rẩy đưa nó cho Phó Ninh Dung, ánh mắt lộ rõ sự bất an. Nàng mở thư ngay trong viện nhỏ, nơi những cây liễu rũ bóng xuống mặt hồ, và từng dòng chữ sắc lạnh hiện lên:
“Phó đại nhân, ngươi nên biết giới hạn. Dừng việc điều tra Lưu Sung, nếu không, không chỉ ngươi mà cả Phó gia sẽ phải trả giá bằng máu. Bí mật của ngươi, ta biết rõ hơn ngươi nghĩ.”
Lời đe dọa ngắn gọn nhưng sắc như dao, khiến trái tim Phó Ninh Dung lạnh toát. Lưu Sung không chỉ biết nàng đang điều tra hắn, mà còn ám chỉ thân phận giả nam của nàng. Nàng nắm chặt lá thư, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh. Phó gia đã chịu đủ tổn thương—Nhị thúc Phó Khâu vẫn đang bị giam vì tội danh vu khống, và nàng không thể để cả gia tộc rơi vào nguy hiểm vì mình.
Nàng ngồi lặng lẽ bên hồ, tâm trí rối bời. Liệu có nên dừng lại, vì sự an toàn của Phó gia? Hay tiếp tục, để trả lại công đạo cho cha và vạch trần Lưu Sung? Câu hỏi ấy như một cơn bão trong lòng, khiến nàng không nhận ra bóng dáng cao lớn đang tiến đến từ phía cổng phủ.
“Ninh Dung.” Giọng nói trầm ấm của Tạ Du kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt phượng đầy lo lắng của hắn. Hắn vận áo choàng đen, tóc hơi rối vì gió, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ như thường lệ. “Ta nghe nói về lá thư,” hắn nói, bước tới gần, ánh mắt quét qua khuôn mặt tái nhợt của nàng. “Sao không báo cho ta ngay?”
Phó Ninh Dung mím môi, đưa lá thư cho hắn. Tạ Du đọc nhanh, sắc mặt tối sầm lại, bàn tay siết chặt đến mức mép giấy nhàu nhĩ. “Lưu Sung,” hắn gầm khẽ, giọng đầy sát khí. “Hắn dám uy hiếp nàng, uy hiếp Phó gia? Ta sẽ khiến hắn phải trả giá.”
“Đừng, Tạ Du,” Phó Ninh Dung vội nắm lấy tay hắn, giọng run run. “Lưu Sung không đơn độc. Nếu ngài hành động vội vàng, e rằng sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Hắn… hắn biết thân phận của ta.”
Tạ Du nhìn nàng, ánh mắt dịu đi nhưng vẫn cháy bỏng quyết tâm. Hắn kéo nàng vào lòng, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt, như muốn che chắn nàng khỏi mọi nguy hiểm. “Ninh Dung, ta không để hắn động đến nàng hay Phó gia,” hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả lên tóc nàng. “Ta là Thái Tử, ta có quyền lực, có người của ta. Dù Lưu Sung có thế lực nào đứng sau, ta sẽ bảo vệ nàng, dù phải lật đổ cả triều đình.”
Nàng tựa vào lồng ngực hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn, và trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi trong lòng nàng tan biến. Nàng ngẩng lên, ánh mắt đan xen giữa lo lắng và tin tưởng. “Tạ Du, ta không muốn ngài vì ta mà mạo hiểm. Nhưng… ta không thể dừng lại. Cha ta… ông ấy bị Lưu Sung hãm hại. Ta phải trả lại công đạo cho ông.”
Hắn nâng cằm nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má. “Ta biết,” hắn nói, giọng trầm ấm. “Và ta sẽ ở bên nàng, cùng nàng đối mặt mọi thứ. Lưu Sung, Lưu Hoàng quý phi, bất cứ ai đứng sau—heo ta sẽ khiến họ quỳ xin tha thứ.”
Họ ôm nhau bên hồ, dưới tán liễu rũ, tiếng gió nhẹ hòa quyện với hơi thở của hai người. Phó Ninh Dung nhắm mắt, tìm an ủi trong vòng tay Tạ Du, cảm nhận sự ấm áp và sức mạnh từ hắn. Dù nguy hiểm đang rình rập, dù lá thư đe dọa vẫn như lưỡi dao kề cổ, nàng biết rằng với Tạ Du bên cạnh, nàng không đơn độc. Họ sẽ cùng nhau chiến đấu, không chỉ vì công lý, mà còn vì tình yêu đã vượt qua mọi thử thách.
Tạ Du hôn lên trán nàng, giọng khàn khàn nhưng đầy hứa hẹn. “Ninh Dung, ta thề, không ai có thể làm tổn thương nàng. Chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc chuyện này.” Nàng gật đầu, tay siết chặt tay hắn, và trong ánh mắt họ, một quyết tâm chung được khắc sâu—một tương lai nơi họ sẽ vượt qua bóng tối, tay trong tay.

Bình luận

Để lại bình luận