Chương 113

​Cúi đầu, anh vừa mút phần da thịt ở bầu ngực trắng như tuyết, vừa dùng tay cởi nút thắt sau lưng cô. Cởi mất hai ba lần, bầu ngực trắng nõn của người con gái ấy mới bị lộ ra hoàn toàn.

​Nhũ hoa màu hồng nở rộ, đầu lưỡi thô ráp đi từ phía trên lướt xuống. Hổ Phách cúi đầu, rên lên hai tiếng, hơi thở ngày càng dồn dập.

​Sau khi cởi áo, Nhân Vương liền không do dự kéo khóa, cởi váy từ trên xuống. Anh bồng Hổ Phách lên, cô chỉ mặc quần lót màu vàng nhạt, mang tất trắng ngang gối. Anh đi tới bên giường, đặt cô lên trên, sau đó cởi hết đồ của mình, đè ép cô xuống.

​Lúc thân thể nho nhỏ bị dáng vẻ cường tráng của anh đè xuống, Hổ Phách nắm chặt hai tay, cắn môi dưới thật chặt. Cô sợ hãi tới mức mở miệng, gọi tên của Nhân Vương Nhã Trì.

Hổ Phách biết người đang đè lên mình lúc này không phải bạn trai Hạnh Thôn Tinh Tinh Thị mà là người bạn tốt nhất của cô – Nhân Vương Nhã Trì. Từ lúc bổ nhào lên lưng anh, cô đã nhận ra rồi.

Ngay từ đầu, cô đã cảm thấy Tinh Thị của ngày hôm nay thật kỳ lạ, cho đến khi nhào lên lưng người ta, cô mới biết không phải là Hạnh Thôn, thế nhưng cảm giác bổ nhào vào lưng Nhã Trì lại vô cùng an tâm, tiếp xúc thân thể cũng không có gì kỳ quái, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc. Chỉ ba người có khả năng khiến cơ thể cô không phản ứng lại mỗi khi tiếp xúc ở cự ly gần, em trai tuyệt đối không thể, cũng không phải là Hạnh Thôn, như vậy… người còn lại chính là Nhân Vương.

Nhân Vương giả dạng hoàn hảo đến mức không tỳ vết. Nếu không phải thân thể có cảm giác quen thuộc, cô nhất định cũng chẳng phát hiện ra. Hơn nữa, lúc anh lại gần, cô có thể ngửi ra mùi bạc hà rất nhẹ ở anh. Hổ Phách biết rõ mùi hương đó, mùi bạc hà từ chai sữa tắm mà cô và Nhân Vương tranh giành với người ta ở quầy bán hàng đến hơn một giờ, cuối cùng lại thuộc về giỏ của Nhân Vương do anh chơi xỏ ở phút cuối cùng.

“Thiệt tình… rõ ràng là sữa tắm của tôi, sao lại phải dùng mùi hương cô thích vậy hả?” Nhân Vương bất đắc dĩ vô cùng, oán giận, “Cô thích thì tự đi mà xài.”

“Nhưng tôi lại cảm thấy hương bạc hà đặc biệt thích hợp với anh đó, Nhã Trì, nhẹ nhàng khoan khoái xen lẫn một chút kích thích…” Rõ ràng là cô và anh cùng đi mua sắm, Hổ Phách lại không ngừng ném đồ mình thích vào giỏ của anh.

Sau này, Nhân Vương luôn luôn dùng loại sữa tắm bạc hà mà trước kia bản thân từng nói không thích. Trong rất nhiều việc nho nhỏ, anh luôn tự nguyện nhường Hổ Phách một bước.

“Chị cảm thấy nếu như Hổ Phách gả đến nhà chúng ta, khắp nhà nhất định sẽ chứa đầy đồ mà con bé thích.” Chị của Nhân Vương cầm chiếc chén đáy trắng viền xanh, vừa thưởng thức đồ ăn, vừa trêu ghẹo Nhân Vương và Hổ Phách đang ngồi đối diện.

“Chị à, chị nói sai rồi. Em và Nhã Trì là bạn tốt, nếu như kết hôn rồi lỡ ly hôn về sau thì phải làm sao? Mất chồng lẫn người bạn thân nhất, em coi như mất tất cả rồi.” Hổ Phách tức giận, phản bác lại, “Sau khi kết hôn, nếu em bị người ta khi dễ, ít nhất có thể tìm bạn tốt để tâm sự, nhờ anh ấy hỗ trợ. Nếu kết hôn với anh ấy, khi em bị khi dễ, ngay cả nơi để dựa dẫm, khóc lóc cũng không có, em sẽ rất đáng thương!”

Chị của Nhân Vương tỏ vẻ “Em nói đúng, có đạo lý” nhưng lại không phản bác được.

Vì vậy, lúc ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt trên người “Hạnh Thôn”, Hổ Phách mới hoàn toàn xác định Hạnh Thôn Tinh Thị trước mắt mình chính là Nhân Vương Nhã Trì giả dạng.

Đối với sở thích của Nhân Vương, Hổ Phách hầu như không nói gì. Bị anh trêu chọc nhiều lần, đối với việc anh có thể giả dạng người khác hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được, cô đã từng quấn lấy anh để hỏi, nhưng anh đều trả lời cho qua; thậm chí, lúc Hổ Phách uy hiếp, nói rằng sẽ cắt quần áo của Nhân Vương để làm búp bê vải, hòng buộc anh phải tiết lộ một hai điều, anh cũng không chịu nói.

Sau này, Hổ Phách cũng buông tha, không hỏi anh thêm nữa.

Nhân Vương vĩnh viễn không dám cos Hạnh Thôn. Theo cách nói của anh, cảm giác đạt được thành tựu và cái giá phải trả có quan hệ trực tiếp với nhau, chỉ có kẻ ngốc mới đi làm cái chuyện lỗ vốn như vậy. Thế nhưng hôm nay, anh dám giả dạng Hạnh Thôn trước mắt nhiều người, thậm chí còn trêu đùa cô như vậy, nhất định là đã thỏa thuận gì đó với Hạnh Thôn rồi.

Vì vậy, Hổ Phách quyết định, hôm nay cô phải chọc ghẹo Nhân Vương một phen mới được.

Không đâm đầu vào chỗ chết sẽ không chết, những lời này lại chẳng thích hợp với Hổ Phách bây giờ.

Kéo anh đi dạo phố cùng mình, xem thể loại phim mà Nhân Vương chán ghét nhất, nào ngờ anh vẫn cố gắng để bản thân không ngủ gà ngủ gật. Cô gọi món mà Nhân Vương ghét ăn nhất, không ngừng gắp cho anh, thế nhưng ăn lại anh sạch sẽ, không để dư thừa một miếng nào, thậm chí còn gọi món cô thích thay cô. Hổ Phách kinh ngạc đến mức muốn trợn mắt há mồm.

Bình luận

Để lại bình luận