Chương 113

“Tiểu Duyệt……….”
Thân thể của Tô Duyệt khẽ run lên.
“Chuyện lúc trước, anh…….. Muốn nói tiếng xin lỗi với em.” Vương Ngọc nghiêm túc nói.
Trái tim Tô Duyệt run lên, không có trả lời.
“Còn nữa, anh phải cám ơn em.”
“Cám ơn em đã không từ bỏ con của chúng ta bởi vì sai lầm của anh.”
“Tiểu Nhạc, rất đáng yêu……. Cám ơn em, sinh ra bảo bảo.”
Tô Duyệt cuối cùng cũng nhìn về phía Vương Ngọc.
Tô Duyệt nói.
Vương Ngọc sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên sự vui mừng.
Tiểu Duyệt, thế nhưng không có phản bác anh.
Hơn nữa, cô còn thừa nhận, Tiểu Nhạc là con của hai người bọn họ!
“Chuyện lúc trước…….” Đè xuống sự kích động trong lòng, Vương Ngọc tiếp tục nói.
“Chuyện lúc trước, đều đã qua.” Tô Duyệt bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Vương Ngọc.
Thấy Vương Ngọc nhìn về phía mình, cô tiếp tục nói: “Cám ơn những chuyện anh đã làm trong khoảng thời gian này vì tôi cùng Tiểu Nhạc, Tiểu Hoàn.”
Vương Ngọc sửng sốt, lập tức, nụ cười cứng đờ.
“Không cần cám ơn, những điều này là anh nên làm. Sau này……..”
“Sau này anh vẫn là trở về Thành phố A đi thôi.” Vương Ngọc còn chưa nói xong, Tô Duyệt đã đánh gãy lời nói của anh.
“Anh quản lý một tập đoàn lớn như vậy, một ngày có trăm công ngàn việc, chạy tới nơi này trông coi chúng tôi, không quá thích hợp.”
Thấy vẻ mặt Vương Ngọc cứng đờ, Tô Duyệt ý thức được cái gì.
Sau đó liền hối hận về lời nói của mình.
Ý định ban đầu của cô là không muốn anh vì mình và con mà chậm trễ công việc. Cũng không phải là muốn đuổi anh đi.
Thế nhưng, lời cô nói ra rõ ràng là gây nên hiểu lầm.
Nhìn thấy trong mắt Vương Ngọc hiện lên vẻ đau xót, trong lòng Tô Duyệt quýnh lên.
Vội vàng nói: “Ý của tôi là, chờ đến khi anh rảnh rỗi, có thể lại đến xem chúng tôi.”
Nói xong câu này, mặt Tô Duyệt liền đỏ lên.
Sau đó, người nào đó liền tự an ủi chính mình.
Không phải cô muốn gặp anh, mà là con trai của cô cần ba làm bạn.
Vương Ngọc đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền vui vẻ không thôi.
“Tiểu Duyệt……… Ý của em là……..” Anh vui mừng đứng lên.
Tô Duyệt lập tức lộ ra vẻ đề phòng, Vương Ngọc lại ngồi xuống.
“Em nguyện ý tiếp nhận anh sao?” Vương Ngọc kích động hỏi.
Vẻ mặt Tô Duyệt cứng đờ.
“Tôi…….. Còn chưa nghĩ ra.” Cô trả lời.
Cô xác thật còn chưa nghĩ ra.
Mặc dù lời nói của Tiểu Nghệ làm cô dao động, có thể đối với cô mà nói, tiếp nhận Vương Ngọc, thậm chí là nhiều người hơn, vẫn là một thách thức không nhỏ.
“Không vội, em có thể từ từ mà suy nghĩ. Chỉ cần…… Đừng lại rời khỏi anh, trốn tránh anh là được.” Vương Ngọc nhanh chóng nói, giọng điệu ôn hòa, thậm chí mang theo chút hèn mọn.
Thấy vậy trong lòng Tô Duyệt dâng lên chút cảm giác tội lỗi.
“Hơn nữa, những người khác cũng giống vậy.”
“Anh……… Đã cùng bọn họ nói qua. Chuyện đã xảy ra ở Thành phố A trước đó, tuyệt sẽ không tái diễn.”
“Sau này, bọn anh ai cũng sẽ không miễn cưỡng em.”
“Mọi người cạnh tranh công bằng, cuối cùng lựa chọn ai, hoặc là lựa chọn người nào trong bọn anh, đều từ em quyết định. Anh………Bọn anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em.”
Nghe được những lời này, Tô Duyệt kinh ngạc mở to mắt.
“A?” Hoài nghi mình nghe thấy ảo giác.
Cạnh tranh công bằng? Còn làm cô chọn? Hơn nữa còn cho phép cô không chỉ chọn một người?
Còn có thể như thế này sao? Bọn họ, hào phóng như thế?
“Ừ!” Vương Ngọc nhìn Tô Duyệt, nghiêm túc gật đầu.
“Tiểu Duyệt, trải qua chuyện lúc trước, sáu người bọn anh đều xác định chính mình yêu em, hơn nữa sau này cũng sẽ chỉ yêu một mình em.”
“Những lời nói vừa rồi, là sau khi bọn anh thảo luận qua, đạt thành kết quả nhất trí.”
“Mặc dù không ai muốn cùng người đàn ông khác chia sẻ cô gái của mình, nhưng…….” Vương Ngọc dừng một chút.
“Chỉ cần em thích, bọn anh cũng có thể làm được.”

Bình luận

Để lại bình luận