Chương 1130

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1130

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Người ở Long Thành, nhưng trái tim của Lãnh Nhược Băng giờ phút này lại vương vấn ở Tây Lăng, nói chuyện điện thoại với Tây Lăng Vi xong, trạng thái cả người cô lại khó chịu ngột ngạt, trong lòng luôn phảng phất có một loại dự cảm không tốt, loại dự cảm này lại không giống với lúc cô từng làm đặc công bên cạnh Tư Không Ngự, theo bản năng sinh ra dự đoán không biết trước nguy cơ nào đó.

Cô bắt đầu cảm thấy hết sức lo lắng cho Tây Lăng Vi.
Ngồi một mình trong phòng sách suy nghĩ thật lâu, cô quyết định lặng lẽ trở về Tây Lăng một chuyến, tận mắt đi xem rốt cuộc trạng thái của Tư Không Ngự ra sao.
Lúc này, cửa phòng sách đột ngột mở ra, Nam Cung Dạ ôm Hinh Nhã đi vào, hai cha con vừa chơi đùa ngoài hoa viên về, ai nấy đầu tóc đều là mồ hôi, cười tươi như hoa.
Nhìn dáng vẻ của Lãnh Nhược Băng, Nam Cung Dạ mẫn cảm nhíu mày, ôm Hinh Nhã ngồi bên cạnh cô: “Đang suy nghĩ gì đó?”
Lãnh Nhược Băng khẽ ngẩng đầu: “Nam Cung Dạ, em muốn trở về Tây Lăng một chuyến.”
Mới đoàn tụ không lâu, cô lại muốn rời đi, Nam Cung Dạ rất bất mãn: “Đi làm gì? Cả nhà chúng ta vừa mới đoàn tụ bao lâu!” Cho dù là đoàn tụ rất lâu, anh cũng không muốn cô chạy đến Tây Lăng, ai lại mong muốn vợ của mình chạy đến chỗ tình địch đâu chứ.
Hinh Nhã ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Mẹ, mẹ về Tây Lăng có chuyện gì không? Có phải nhớ ba Tư Không không, con cũng nhớ, nhưng ba người chúng ta mới về cạnh nhau không được bao lâu, có thể đợi đến lúc nghỉ hè rồi đi thăm ba Tư Không mà.”
Lãnh Nhược Băng cười sờ đầu Hinh Nhã một cái: “Hinh Nhã, con tự về phòng chơi đi, mẹ trò chuyện một chút với ba được không nào?”
Hinh Nhã thông minh, biết bọn họ muốn nói chút chuyện bí mật, nên ngoan ngoãn tuột xuống đùi của Tư Không Ngự: “Ba, nói chuyện xong rồi lên lầu tìm con chơi nhé?”
Nam Cung Dạ trìu mến hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hinh Nhã: “Được, lát nữa ba đi tắm cho cục cưng, nhé?”
“Dạ.” Hinh Nhã cười ngọt ngào một tiếng, xoay người chạy ra phòng sách.
Khi trong phòng sách chỉ còn lại hai người, Lãnh Nhược Băng rất nghiêm túc nhìn Nam Cung Dạ: “Nam Cung Dạ, em có một linh cảm không tốt, em rất lo lắng cho Tư Không Ngự và Tây Lăng Vi, cho nên em muốn đích thân trở về nhìn một lát.”
Nam Cung Dạ vẫn không vui vẻ: “Anh không cho phép, Tư Không Ngự không phải một tên đàn ông nhu nhược, anh ta là chưởng giáo thần điện đấy, lật mặt như cắt, lật tay hô mưa, chút chuyện nhỏ giữa vợ chồng bọn họ, không đến phiên em bận tâm lo nghĩ, em hãy đặt toàn bộ tâm tư lên người anh và Hinh Nhã được không?”
Lời của Nam Cung Dạ nói rất có lý, Lãnh Nhược Băng không có lý do phản bác lại, đúng vậy, người đàn ông giống như Tư Không Ngự, cơ trí vô song, thủ đoạn lôi đình, bất cứ chuyện gì cũng không làm khó được anh ấy, cô không cần phải lo lắng cho anh ấy, mà chuyện giữa vợ chồng bọn họ, cô cũng không đến nỗi phải chạy đến Tây Lăng khuyên giải, cho nên cuối cùng Lãnh Nhược Băng cúi đầu: “Được rồi, anh nói có lý.”
Nam Cung Dạ đau lòng ôm cô vào trong ngực, dịu dàng vuốt ve tóc của cô: “Được rồi, anh biết em lo lắng cho Tư Không Ngự, rất mong muốn anh ta hạnh phúc, giống như anh và em vậy, có duyên phận thì có thế nào cũng không trốn thoát, đi một vòng thì vẫn sẽ quay về, không cần lo nghĩ, nhé?”
“Ừm.” Lãnh Nhược Băng ngoại trừ gật đầu ra thì không còn lựa chọn nào khác. Cô lo lắng cho Tư Không Ngự, nhưng cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của Nam Cung Dạ, anh hy vọng cô luôn luôn ở gần anh, cô cũng không thể tùy hứng giống như trước đây nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Tây Lăng Vi hận không thể dâng ra toàn bộ tình yêu của mình, cho dù là đệ nhất công chúa cao quý của Tây Lăng, hay là phu nhân chưởng giáo của thần điện, người giúp việc nhiều vô số kể, nhân viên tùy tùng rất nhiều, nhưng mỗi ngày cô đều kiên trì tự xuống bếp nấu cơm cho Tư Không Ngự, nấu canh mà anh thích uống, tự tay giặt quần áo cho anh, tự tay ủi quần áo, giống như một bà chủ một gia đình bình thường.

Bình luận (0)

Để lại bình luận