Chương 1139

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1139

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghe được tiếng súng dày đặc ở tiền điện, Thương Lang nhíu chặt mày, biết sự tình phát triển đến mức không thể khống chế được thì lòng cũng nóng như lửa đốt: “Arthur, anh đi đến cửa sau thần điện dò đường xem có mai phục không?”
“Vâng.” Arthur hành động vô cùng lưu loát, lập tức tung người biến mất ở trong bóng đêm.
Thương Lang nhìn Tư Không Ngự bất tỉnh đang nhíu mày, anh ta vô cùng đau lòng: “Lâm Mạn Như, chúng ta đưa chưởng giáo đi tìm chỗ ẩn núp nghỉ ngơi một chút, chờ Arthur dò đường trở về thì tiếp tục lên kế hoạch.”
Lâm Mạn Như đeo mặt nạ màu đen, áo khoác đen, sạch sẽ mà sắc bén giống như một đóa hoa hồng, cô ấy làm việc không chút dông dài, hai tay đều cầm súng lục, cảnh giác quan sát hoàn cảnh chung quanh để yểm hộ Thương Lang cõng Tư Không Ngự lui về phía sau.
“Thương Lang.” Vừa lui đến bên cạnh tường viện thì Tư Không Ngự đã yếu ớt mở miệng.
Thương Lang cùng Lâm Mạn Như đều chấn động, nhanh chóng dừng lại nhìn Tư Không Ngự có sắc mặt trắng bệch, bọn họ không ngờ ý chí của Tư Không Ngự lại lớn như thế, vậy mà anh ấy có thể tỉnh lại dưới sự khống chế của loại thuốc này.
Đúng vậy, nếu là người bình thường trúng loại thuốc độc bí mật trong quân này thì chắc chắn không thể nào tự tỉnh lại, nhưng Tư Không Ngự không phải người bình thường, ý chí của anh ấy mạnh đến mức khiến người ta không ngờ, mặc dù anh ấy hôn mê nhưng vẫn biết rõ mọi chuyện đang xảy ra ở xung quanh, anh đã nghe thấy toàn bộ lời của mấy người Thương Lang nói, cho nên anh ấy đã dùng lực ý chí mạnh mẽ ép buộc chính mình tỉnh lại.
“Chưởng giáo.” Thương Lang đau lòng ôm Tư Không Ngự: “Tây Lăng Sưởng liên hiệp Ngụy Uy cùng nhà họ Mạc khống chế hoàng thất cùng các quan viên quan trọng, bây giờ đang mang binh tấn công thần điện, mà ngài đã trúng…”
“Ta biết.” Lúc này Tư Không Ngự thật sự vô cùng suy yếu, tiếng nói của anh ấy mỏng như mây khói, chỉ cần có gió thổi qua thì sẽ biến mất. Căn bản là không còn từ gì để hình dung sự đau đớn trong lòng của anh ấy, bởi vì anh ấy đã đau đến chết lặng, anh ấy chẳng thể nghĩ tới, Tây Lăng Vi sẽ đối xử với mình như vậy.
Lâm Mạn Như quan sát sắc mặt của Tư Không Ngự, sau đó lại bắt mạch cho anh ấy, xem xét lưỡi cùng mắt của anh ấy rồi nhanh chóng lấy một viên thuốc ở trong túi ra: “Chưởng giáo, uống thêm một viên Giải Độc Hoàn, như vậy có thể trì hoãn sự lan tràn của độc tính.”
Tư Không Ngự không chần chờ mà dựa sát tay Lâm Mạn Như uống viên thuốc.
Lúc này, Arthur cũng chạy về: “Chưởng giáo, cửa sau có mai phục, mặc dù binh lực không nhiều nhưng mà nếu chúng ta muốn ra ngoài thì chỉ sợ sẽ có chút khó khăn.”
Đương nhiên, nếu như Tư Không Ngự không có bộ dáng như bây giờ, mấy người cũng không có chút ràng buộc nào thì nếu muốn ra ngoài cũng không phải không được, nhưng hiện tại Tư Không Ngự lại ở trạng thái này, ai cũng sợ không bảo vệ ở anh ấy trong quá trình đánh nhau.

Tư Không Ngự vô cùng bình tĩnh: “Tây Lăng Sưởng cùng Ngụy Uy nhất định đã đưa ra kế hoạch vẹn toàn, không thể để chúng ta chạy trốn dễ dàng, nếu đã như vậy thì chúng ta dứt khoát không chạy.”
Ba người Thương Lang, Arthur cùng Lâm Mạn Như xúm lại chỗ Tư Không Ngự, hai mắt sáng ngời, nghiêm túc nghe theo sự sắp xếp của Tư Không Ngự, sống chết cùng nhau.
Tư Không Ngự có cảm giác được an ủi ở trong lòng: “Thương Lang, gọi điện cho Tư Không Nam thay tôi.”
Tư Không Nam là thượng tướng trong quân do Tư Không Ngự một tay đề bạt lên, cũng là người trong gia tộc Tư Không, cho nên tuyệt đối trung thành với Tư Không Ngự. Trong thời điểm nguy nan như vậy thì cũng chỉ có nhân tài như thế mới đáng tin dùng.
“Vâng.” Thương Lang lập tức lấy điện thoại di động ra gọi vào số riêng mà Tư Không Ngự đọc ra, điện thoại nhanh chóng được kết nối, tiếng của Tư Không Nam nhanh chóng truyền đến: “Chưởng giáo?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận