Chương 114

Bạch Niệm Tô lờ mờ đoán ra điều gì đó.
Cô xem kỹ những bức ảnh chụp này, báo cáo và ghi chú đó, chỉ hận không thể khắc ghi chúng tɾong não.
Những người tɾong ảnh đều khác nhau, nhưng tất cả đều bị tra tấn đến mức máu me khắp người, khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đây đều là những người đã bức hại nhà họ Tiêụ
Bạch Niệm Tô nhìn the0 mũi tên, nhìn thấy ô trống cuối cùng.
Vẫn còn một người nữa.
“Sao lại ở đây?” Một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng.
Bạch Niệm Tô giật mình, sắc mặt tái nhợt, tim đập nhanh.
Cô di chuyển những ngón tay lạnh cóng của mình, lo lắng quay lại.
Thẩm Uyên đang đứng sau lưng cô, sắc mặt không chút thay đổi, khiến cho người ta rấtkhó nắm bắt.
Cô nuốt khan nước bọt, run giọng hỏi “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải em đã nhìn thấy hết rồi sao?” Anh bước đến gần cô, nhìn xuống cô một cách trịch thượng.
Cô ngơ ngác ngước nhìn anh.
Thẩm Uyên rõ ràng vẫn giống như dáng vẻ mà cô nhớ, nhưng khí chất lại h0àn toàn khác biệt.
Người trước mặt toàn thân tỏa ra hơi lạnh thấy xương, giống như một con trăn nguy hiểm đang ngủ đông ở nơi lạnh giá, cái lưỡi màu đỏ tươi phun ra, phát ra những âm thanh đáng sợ.
Anh lướt qua người cô, ánh mắt liếc qua thứ chiếm nửa bức tường.
“Chuyện này, có lẽ phải nói đến từ vài chục năm trước. Ông cố nội của anh, dựa vào công việc trộm mộ để làm gì. Nhóm người của bọn họ, vì chia chác không đều, cho nên đã xảy ra một chút tranh chấp. Tranh chấp với cướp đoạt cũng giống nhau, ông cố của anh đã giết không ít người. Như em nhìn thấy, mối thù hận này vẫn còn kéo dài tới thế hệ của anh.”
“Ông cố nội của anh họ Thẩm, nhưng tới thế hệ của ông nội anh liền đổi thành họ Tiêụ Như trên báo viết, tên ban đầu của anh là Tiêu Triệt.”
“Ông nội anh và ông nội của em trước kia có một chút giao tình, thậm chí còn muốn cho hai người chúng ta sau này kết hôn. Cho nên, sau khi anh bị người khác bắt cóc, may mắn trốn thoát được, phải tới nhà họ Bạch của em để nương tựa, còn phải đổi tên đổi họ, thành Thẩm Uyên, vẫn luôn nhớ tới chuyện phải báo thù.”
“Anh chỉ còn một bước cuối cùng…”
Thẩm Uyên đưa tay lên vuốt ve vị trí khung trống kia.
Anh quay lưng lại với cô, sợ phải nhìn thấy sự sợ hãi, bối rối, lo lắng và những cảm xúc tiêu cực khác tɾong mắt cô.
“Có phải là em cảm thấy anh rấtđáng sợ không?” Anh hỏi.
Tay cần con dao gọt hoa quả của Bạch Niệm Tô nắm chặt “Phải.”
Anh im lặng.
“Anh giết rấtnhiều mím môi, nhưng vẫn không nói ra ba chữ “kẻ sát nhân” kia.
“Họ chỉ xứng đáng với những gì họ đáng được nhận.” Thẩm Uyên không cảm thấy mình sai chút nào “Người này là trùm ma túy nổi tiếng, cho nên anh đã được chính phủ thuê để giết người này. Còn người này, bán hàng đa cấp, cưỡng hiếp con gái nhà lành, tụ tập dâm loạn, tɾong lúc bị cảnh sát truy đuổi, không mau đã trượt ͼhân ngã từ trên cao xuống, chết tại chỗ. Người này…”
Anh kể ra từng tội ác và kết cục bi thảm của bọn họ, giọng điệu lạnh lùng, như một tên đao phủ lạnh lùng vô tình.
Khi nói đến người thứ năm, Bạch Niệm Tô không nhịn được nữa gầm lên “Đừng nói nữa ”
Thẩm Uyên quay đầu lại nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh, tɾong mắt anh hiện lên một tia điên cuồng, kỳ lạ đến mức cô nghi ngờ anh là một người h0àn toàn khác.
Cô sợ hãi, cả người run lên “Thẩm Uyên … Anh bây giờ giống như người mất trí, thật sự khiến em cảm thấy sợ hãi.”
Anh chớp chớp mắt, hơi thở dần trở nên ôn hòa “Chỉ còn lại một người cuối cùng… Tô Tô, chỉ có giải quyết được hắn, anh mới có thể không có bất cứ lo lắng nào, mà ở bên cạnh em.”
Nhưng cô không thể chấp nhận được chuyện này.
Thẩm Uyên nhẹ nhàng tiến lại gần cô, muốn ôm cô vào lòng dỗ dành, nhưng không ngờ cô lại lùi dần về phía saụ
“Cái chết của bọn họ là gie0 gió gặt bão, anh cũng không có trực tiếp ra tay lấy đi mạng sống của bọn họ… Tô Tô, anh h0àn toàn sach sẽ.”

Bình luận

Để lại bình luận