Chương 114

Doanh trại Giao Châu chìm trong không khí căng thẳng. Dư Chú, đại tướng quân trấn thủ biên cương, ngày càng khắc nghiệt, không chỉ với binh sĩ mà cả với Dư Tu Bách, con trai của ông. Cuộc nghị sự tối hôm đó kéo dài đến khuya, khiến Nguyên Sắt Sắt nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Nàng lo cho Dư Tu Bách, sợ rằng những lời gay gắt của Dư Chú sẽ làm hắn tổn thương.

Khi ánh trăng treo cao, Dư Tu Bách cuối cùng cũng trở về lều. Hắn cởi bỏ giáp bạc, lộ ra thân hình rắn rỏi nhưng đầy mệt mỏi. Thấy Nguyên Sắt Sắt còn thức, hắn khẽ nhíu mày, bước đến ngồi bên nàng. “Sắt Sắt, sao nàng chưa ngủ? Đã khuya lắm rồi.”

Nguyên Sắt Sắt ngồi dậy, đôi mắt long lanh nhìn hắn, mang theo chút lo lắng. “Biểu ca, huynh không sao chứ? Cha huynh… có làm khó huynh không?” Nàng nắm lấy tay hắn, cảm nhận những vết chai sần trên lòng bàn tay, lòng chợt xót xa. Hắn vì nàng, vì Giao Châu, đang gánh vác quá nhiều.

Dư Tu Bách mỉm cười, nhưng nụ cười không che giấu được sự uể oải. “Không sao, chỉ là vài chuyện quân vụ. Nàng đừng lo.” Hắn nói, nhưng ánh mắt lại thoáng qua tia u ám. Dư Chú không chỉ trách hắn xử lý quân vụ chưa đủ cẩn trọng, mà còn nhắc lại chuyện Chu Thấm Nhiên, như muốn khơi lên quá khứ để gây áp lực.

Nguyên Sắt Sắt cắn môi, kéo hắn nằm xuống bên mình. “Biểu ca, huynh đừng giấu ta. Ta biết huynh mệt, ta muốn chia sẻ với huynh.” Nàng nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định. Nàng tựa đầu vào ngực hắn, đôi tay nhỏ ôm lấy eo hắn, như muốn dùng hơi ấm của mình xoa dịu những muộn phiền trong lòng hắn.

Dư Tu Bách sững người, cảm nhận sự mềm mại từ cơ thể nàng, trái tim chợt ấm áp. “Sắt Sắt, có nàng ở đây, ta đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.” Hắn thì thầm, cúi xuống hôn lên trán nàng, bàn tay vuốt ve mái tóc mượt mà. Hắn biết, nàng yếu ớt, nhưng sự dịu dàng và kiên cường của nàng luôn là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Nguyên Sắt Sắt ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng lọt qua khe lều. “Biểu ca, huynh mệt thì để ta chăm sóc huynh, được không?” Nàng nói, giọng mang theo chút tinh nghịch, nhưng lại xen lẫn sự yêu chiều. Nàng khẽ ngồi dậy, đẩy hắn nằm xuống, đôi tay nhỏ bắt đầu cởi bỏ áo lót của hắn, để lộ lồng ngực rắn chắc.

“Sắt Sắt, nàng… muốn làm gì?” Dư Tu Bách bật cười, nhưng ánh mắt lại nóng rực, nhìn nàng với sự chờ mong. Hắn biết nàng thường ngại ngùng, nhưng mỗi lần nàng chủ động, hắn đều không thể kiềm chế.

Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, nhưng vẫn mạnh dạn cúi xuống, môi khẽ chạm vào ngực hắn, lướt qua từng đường nét cơ bắp. “Biểu ca, huynh cứ nằm yên, để ta… làm huynh vui.” Nàng thì thầm, giọng nhỏ như muỗi kêu, nhưng lại khiến trái tim hắn đập mạnh. Môi nàng chậm rãi di chuyển, xuống bụng hắn, rồi dừng lại ở rìa quần, khiến hắn không kìm được mà thở gấp.

“Sắt Sắt, nàng thật biết cách tra tấn ta…” Dư Tu Bách thì thầm, bàn tay luồn vào tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn cảm nhận từng cái chạm của nàng, vừa dịu dàng vừa kích thích, như muốn kéo hắn ra khỏi những muộn phiền. Khi nàng khẽ cởi bỏ lớp vải cuối cùng, ngón tay run run chạm vào nơi nhạy cảm, hắn không kìm được mà rên khẽ.

Nguyên Sắt Sắt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, lòng chợt rạo rực. Nàng cúi xuống, môi nhẹ nhàng hôn lên nơi ấy, động tác vụng về nhưng đầy yêu thương, khiến Dư Tu Bách cong người, phát ra tiếng thở gấp. “Sắt Sắt… nàng… nàng muốn ta điên mất…” Hắn nói, giọng khàn đặc, bàn tay siết chặt tóc nàng, nhưng vẫn cẩn thận không làm nàng đau.

Nàng tiếp tục, dùng môi và tay khéo léo chiều chuộng hắn, mỗi cái chạm đều khiến hắn chìm trong khoái cảm. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Dư Tu Bách kéo nàng lên, lật người đè nàng xuống chăn. “Sắt Sắt, nàng quá nghịch ngợm, giờ đến lượt ta.” Hắn thì thầm, ánh mắt như lang sói, nhưng tràn đầy yêu thương.

Hắn cúi xuống, hôn nàng thật sâu, đầu lưỡi quấn quýt, bàn tay lần mò cởi y phục nàng. Làn da trắng nõn lộ ra, hắn hôn từ cổ nàng xuống ngực, ngậm lấy nhũ hoa, mút mát khiến nàng rên khẽ. “Biểu ca… nhẹ chút…” Nàng thì thầm, nhưng cơ thể lại cong lên, đáp lại từng cái chạm của hắn.

Dư Tu Bách không vội, bàn tay lần xuống nơi bí ẩn, khơi dậy sự ẩm ướt, rồi chậm rãi tiến vào. Hắn cảm nhận sự ấm nóng bao bọc, từng nhịp đều dịu dàng nhưng mãnh liệt, như muốn khắc sâu tình yêu này vào cơ thể nàng. “Sắt Sắt, ta yêu nàng…” Hắn thì thầm, hòa cùng tiếng rên của nàng, trong lều chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và sự gắn bó mãnh liệt.

Khi mọi thứ lắng xuống, Dư Tu Bách ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng. “Sắt Sắt, cảm ơn nàng, vì luôn ở bên ta.” Hắn nói, giọng trầm ấm, như muốn xua tan mọi lo âu của cả hai.

Bình luận

Để lại bình luận