Chương 114

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 114

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô hoàn toàn sợ hãi viễn cảnh những gì mình đã phải gánh chịu trong quá khứ sẽ tái diễn thêm một lần nữa, càng sợ hãi hơn khi người đàn ông này sẽ vì chuyện đó mà sinh lòng ân hận, day dứt cả đời. Nhưng mà….

“Ngụy à, em đến đây là vì không muốn nhìn thấy anh phải chịu khổ một mình. Anh cứ tiếp tục như vậy, em biết phải làm sao với anh đây?”.

“Dư Dư ngoan, nghe lời anh đi. Thuốc có mạnh đến mấy rồi cũng sẽ phai đi thôi, chỉ cần anh cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa là được rồi. Việc mà em cần phải làm ngay bây giờ chính là tránh xa anh ra, càng xa càng tốt.”.

“Nhưng mà…”.

“Không có nhưng nhị gì hết cả. Như vậy là tốt cho cả em và tốt cho cả anh nữa.” Người đàn ông siết chặt hai nắm tay lại, giọng nói run rẩy dần lên: “Dư Dư, làm ơn đi mà… Anh xin em đó, em mau rời khỏi đây ngay đi…”.

Tiếng khóc nức nở hòa cùng tiếng thở dài đầy bất lực vang vọng khắp căn phòng. Lục Hiểu Dư ôm chặt hắn vào trong vòng tay mình, cứ thế mà khóc nấc lên mà không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác nữa.

Tống Ngụy nghe thấy tiếng cô khóc nức nở, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng cố gắng kìm nén lại. Hắn bất lực dỗ dành cô: “Lão tổ tông của anh ơi, em cứ khóc như vậy hoài, anh biết phải làm sao với em bây giờ đây hả? Anh…”.

“Anh đừng nói gì cả. Im lặng và nghe em nói hết đã.” Cô cọ nhẹ đầu mình vào đầu hắn, thẳng thắn bày tỏ hết lòng mình: “Chuyện này hoàn toàn là do em tự nguyện làm, không phải do anh ép buộc hay cưỡng chế gì cả, hoàn toàn là do em tự nguyện mà thôi. Vậy nên sẽ không giống như chuyện của hai năm về trước đâu, sẽ không có bất kỳ tổn thương nào ở đây cả. Lẽ nào anh lại nỡ lòng làm cho em bị thương hay sao?”.

“Không nỡ… Anh không nỡ chút nào mà…”.

Môi mỏng cô cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, bàn tay cô lại khẽ khàng chạm vào hạ bộ đang cương cứng của hắn thêm lần nữa: “Vậy thì được rồi. Anh cũng đâu có nỡ làm em bị thương đâu, vậy thì anh còn sợ sệt làm gì nữa chứ?”.

Người đàn ông cảm thấy bất lực càng thêm bất lực, bàn tay to lớn của hắn bao phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô. Hắn mệt mỏi gục đầu lên vai cô gái nhỏ: “Lục Hiểu Dư, em đúng là cái đồ đầu đất mà? Anh nói mãi mà em không chịu hiểu hay sao vậy? Anh thật sự… hưm…”.

Lục Hiểu Dư vừa mới động tay một chút, liền thấy cả người hắn run lên bần bật. Tiếng rên rỉ thâm trầm, nặng nhọc phát ra từ cổ họng hắn, làm cho lòng cô không khỏi cảm thấy đau nhói. Chắc hẳn là hắn đã phải nhẫn nhịn dữ dội lắm rồi, dẫu sao thì đó cũng là thuốc kích dục cơ mà. Trên đời này làm gì có ai lại có thể cưỡng lại được thứ xuân dược chết tiệt này chứ.

Lực tay cô đều đặn, nhịp nhàng lên xuống, thứ vật cứng rắn trong tay cô không ngừng phản ứng lại một cách kịch liệt. Thường ngày trông hắn đã to lớn khó lường rồi, bây giờ dưới tác dụng của thuốc kích thích, nó lại càng thêm căng trướng, phình to hơn nữa. Thậm chí cô còn có thể nhìn thấy rõ cả những đường gân xanh đang nổi lên một cách rợn người.

“Chỉ dùng tay không thôi chắc là không ổn đâu nhỉ?” Cô nhẹ giọng hỏi hắn, lại thấy hắn đang cắn chặt môi mình đến mức bật cả máu tươi ra.

Cô liền cảm thấy nhói lòng, đưa tay ra xoa dịu hắn: “Ngụy à, đã có em ở đây rồi, anh không cần phải cố gắng gồng mình lên chịu đựng như vậy nữa đâu.”.

Tống Ngụy bị cô vuốt ve đến mức cảm thấy bức bách, khó chịu vô cùng, đầu óc hắn bây giờ chỉ muốn vật ngửa cô ra để làm tình cho thỏa mãn mà thôi. Nhưng lý trí của hắn vẫn đủ tỉnh táo để có thể phân định được điều gì là đúng, điều gì là sai. Nếu hắn thật sự làm như vậy, cô chắc chắn sẽ bị thương nặng mất.

“… Như vậy là được rồi…” Hắn siết chặt hai nắm tay lại, trầm giọng nói với cô: “Dư Dư… Nhanh… nhanh thêm một chút nữa…”.

“Ừm.”.

Cô tăng dần tốc độ tay lên, thứ vật trong tay cô cũng vì vậy mà từng hồi co giật dữ dội. Lục Hiểu Dư một tay không ngừng tuốt lấy nam căn của hắn, tay còn lại thì dịu dàng xoa đầu trấn an hắn. Chưa bao giờ cô lại nhìn thấy người đàn ông này phải thống khổ rên rỉ từng tiếng trầm đục như vậy, nó dường như không còn là biểu hiện của sự khoái cảm nữa rồi. Mà là một thứ gì đó… rất đau đớn….

“Dư Dư à… mạnh thêm một xíu nữa đi… Phải rồi, đừng có siết chặt quá như vậy… Nhanh lên đi em… Hự!!!”.

Thân dưới hắn co giật mạnh mẽ, dòng tinh dịch trắng đục, nhầy nhụa bắn tung tóe đầy ra cả áo cô. Tống Ngụy nắm chặt lấy eo cô gái nhỏ, hổn hển thở từng hơi nặng nhọc. Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang run rẩy không ngừng, hắn liền thâm trầm cất giọng hỏi, giọng nói đầy vẻ lo lắng: “Em bị đau tay sao?”.

“Không có…” Ngay chính bản thân cô cũng không biết được vì sao tay chân mình lại run rẩy như vậy nữa. Đến cả trái tim cô cũng đang run lên lẩy bẩy không ngừng.

Nụ cười trên môi hắn trông thật nhợt nhạt, hắn khinh khỉnh buông lời mỉa mai: “Sợ anh rồi sao?”.

“Không có…” Cô bật khóc nức nở, khẽ khàng cởi bỏ nốt sợi dây trói còn lại trên tay hắn: “Chảy… Chảy máu cả rồi…”.

Tống Ngụy nhìn xuống cổ tay đang rỉ máu của mình, rồi tạm bợ dùng vạt áo lau qua loa vết máu. Hắn nhẹ nhàng trấn an cô: “Anh không sao đâu. Ngoan nào, không khóc nữa!”.

Mi tâm người đàn ông thoáng đanh lại, hắn khó nhọc nhìn cô đang từ từ cởi bỏ quần áo trên người mình: “Dư Dư, em… em định làm gì vậy?”.

“Còn định làm gì nữa chứ? Tình thế của anh bây giờ, ngoài việc làm tình ra thì còn có thể làm được chuyện gì khác nữa đâu?”.

Tống Ngụy cuối cùng cũng cảm thấy bất lực hoàn toàn. Ở trong cái tình cảnh éo le này, hắn thật tâm không thể nào suy nghĩ được nhiều đến thế nữa rồi. Mọi tâm tư lo lắng của hắn cũng đều bị cô bác bỏ hết cả rồi. Thường ngày chỉ cần nhìn thấy cô khỏa thân thôi là hắn đã không thể nào chịu đựng nổi rồi, bây giờ trong người hắn lại còn đang có thuốc kích dục nữa, hắn làm sao mà có thể kiềm chế được cơ chứ?.

“Dư Dư…” Hắn trầm giọng gọi tên cô một cách khó khăn, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng trần mịn màng của cô: “Hôn anh đi.”.

Lục Hiểu Dư không đáp lại lời hắn, cô dùng chính nụ hôn nồng cháy của mình để biểu thị thay cho câu trả lời. Cô mút lấy làn môi bạc của hắn, gấp gáp cởi bỏ hết quần áo còn vướng víu trên người mình. Hai chân cô dang rộng ra, ngồi gọn gàng lên người hắn, từng ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ ve vuốt trên làn da thịt săn chắc của người đàn ông. Tiếng “ưm” trầm thấp đầy nam tính của hắn làm cho lồng ngực cô đập mạnh liên hồi.

Suy cho cùng thì cảm giác sợ hãi vẫn luôn là một bản năng cố hữu của con người.

Người đàn ông trượt bàn tay to lớn của mình xuống phía dưới, quả đào căng mọng, tròn trịa nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Tống Ngụy không ngừng xoa nắn nó một cách đầy thành thạo, thậm chí còn dùng lực vỗ nhẹ vào đó vài cái.

Hơi thở của cô lúc này quá đỗi nóng bỏng, làm cho toàn thân hắn như bị châm chích, khôn cùng. Chỉ trong chốc lát, hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào trong cuộc yêu đầy mê đắm này, mọi lý trí mong manh, vụn vặt còn sót lại cũng chẳng còn nữa rồi. Thứ xuân dược chết tiệt đang chảy trong người hắn càng lúc càng phát tác dữ dội hơn, hắn có thể bình tĩnh ngồi yên ở đây để cho cô tùy ý bông đùa đã được gọi là một kỳ tích lắm rồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận