Chương 114

Lục Tri Mẫn bị dọa sợ hết hồn, sắc mặt trắng bệch nói: “Ba, ba đừng đùa kiểu này với con, con sợ.”
Tô Chí Dũng dùng một đầu chiếc khăn buộc hai tay con dâu, một đầu buộc lên cột đầu giường, làm Lục Tri Mẫn không có cách nào ngồi dậy, sau đó phủ người chống ở bên trên cô, nói: “Ta nhìn có giống như đang đùa không?”
Lòng bàn tay thô ráp của ông vuốt ve mặt cô, khi nói chuyện phun ra hơi thở ấm nóng, mang theo mùi rượu nồng đặc.
“Ba uống say rồi.” Lục Tri Mẫn run rẩy nói.
Tô Chí Dũng cong khóe miêng, ánh mắt thâm trầm, như đá lạnh trong vực sâu, con ngươi trấn tĩnh không có một chút ý say nào, ngoài miệng lại thuận theo lời của cô: “Có lẽ vậy, vậy nên muốn say rượu làm loạn một lần.”
Nói rồi, ông phủ người xuống, vùi mặt vào hõm vai cô, dùng sức ngửi ngửi, rất say mê nói bên tai cô: “Con thơm quá.”
Lục Tri Mẫn bị dáng vẻ có hơi biếи ŧɦái của ông dọa đến, rụt cổ lại, vặn vẹo cơ thể muốn trốn thoát, nhưng người cô rất nhanh đã bị Tô Chí Dũng kìm lại, muốn động cũng không động được, cô nghẹn ngào nhỏ giọng cầu xin: “Ba, ba đừng như vậy, con là con dâu của ba mà, nếu bị Tô Cảnh biết được thì phải làm sao?”
Tô Chí Dũng không cho là như vậy cười cười, nói: “Vậy thì giấu thôi, đừng để nó biết, con xem xem nó, suốt ngày không ở nhà, chúng ta làm một chút gì đó, nó làm sao biết được?”
Nói xong lời này, ông có hơi hưng phấn hôn hôn lên vành tai thơm mềm của cô, ngoài miệng nói lời ma quỷ: “Ba chồng và con dâu vụиɠ ŧяộʍ, con không thấy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?”
Nghe lời này của ông, Lục Tri Mẫn gấp đến nỗi khóc ra tiếng, khóe mắt ánh nước, đáng thương nhìn ông nói: “Ba đừng như vậy, con xin ba, cầu xin ba, thả con ra, ba đây là đang cưỡиɠ ɠiαи…” Cô dùng sức kéo tay mình, muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của chiếc khăn, nhưng không biết Tô Chí Dũng buộc như nào, cô càng vùng vẫy khăn càng buộc chặt hơn, cố định cô chắc chắn ở đầu giường.
Người phụ nữ tưởng rằng yếu thế cầu xin thế này sẽ khơi gợi lương tâm của đàn ông, nhưng cô lại không biết được, dáng vẻ đáng thương như động vật nhỏ chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ làm nhục biếи ŧɦái của Tô Chí Dũng, chỉ thấy ông đột nhiên quỳ lên, động tác nhanh nhẹn cởϊ qυầи mình, rất nhanh đã móc ra dươиɠ ѵậŧ thô lớn đỏ thẫm từ trong quần, dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn bị trói buộc trong quần, đang cứng một nửa, ông tùy tiện dùng tay sục hai cái, dươиɠ ѵậŧ lập tức biến thành lớn bác chọc trời vừa thô vừa cứng.
Qυყ đầυ như xòe ô, mã mắt hơi mở ra, phun dịch thể trong suốt, Tô Chí Dũng dùng ngón cái ấn ấn lên mã mắt, xoa dịch thể trong suốt đó ra, bôi đầy cả qυყ đầυ, sau đó quỳ gối đi đến trước mặt Lục Tri Mẫn, đỡ dươиɠ ѵậŧ xả giận lên mặt cô, từ trên cao nhìn xuống nói với cô: “Nhìn xem, cây dươиɠ ѵậŧ này của baba có phải rất cứng không, có phải con rất lâu rồi chưa nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ nào cứng như vậy không.” Ông lại dùng tay chà xát hai cái, sau đó đỡ dươиɠ ѵậŧ cọ cọ lên bên miệng cô.
Dươиɠ ѵậŧ nóng hổi mang theo mùi tanh nồng xộc đến, Lục Tri Mẫn tuyệt vọng quay mặt đi, muốn trốn khỏi sự làm nhục của ông, nhưng cằm rất nhanh đã bị Tô Chí Dũng dùng tay giữ lại, cứng rắn quay cô về, lần này ông trực tiếp chọc qυყ đầυ cực lớn vào miệng cô.
“Dươиɠ ѵậŧ lớn của nóng vừa cứng, có phải rất lâu rồi chưa từng thử không? Tiểu tao hóa đáng thương, mau mở miệng ra, để baba bón con ăn dươиɠ ѵậŧ.” Ngoài miệng Tô Chí Dũng nói lời hạ lưu, động tác trên tay cũng không dừng lại, đỡ dươиɠ ѵậŧ dùng qυყ đầυ đâm từng cái một vào miệng Lục Tri Mẫn.
Lục Tri Mẫn vừa sợ vừa gấp, muốn phản kháng nhưng không có sức lực, ngoài tâm trạng phức tạp, lại có thêm một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng, sau khi cô kết hôn với Tô Cảnh, cuộc sống tìиɧ ɖu͙© luôn quy củ, như làm chuyện công, mỗi lần làm xong cô cũng có thể cao trào, nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, giống như chưa thỏa mãn, có lúc cô lấy dũng khí trêu ghẹo Tô Cảnh, muốn giúp anh khẩu giao, nhưng đa phần Tô Cảnh đều từ chối, anh nói bẩn, không cho cô liếʍ.
Cô đã bao lâu không liếʍ dươиɠ ѵậŧ thô cứng như vậy rồi, nghĩ đến đây, giữa hai chân cô đột nhiên cảm thấy một trận tê dại, hình như có một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ ấm nóng từ trong bức chảy ra.
Nhưng tuy rằng cơ thể có phản ứng khác thường, trong lòng Lục Tri Mẫn vẫn vô cùng kháng cự, cô biết một khi mình mở miệng, liếʍ lên cây dươиɠ ѵậŧ này, khi đó cô coi như là hoàn toàn nɠɵạı ŧìиɧ rồi, vậy thì cô và Tô Cảnh thật sự không trở về được nữa.
Nhưng cho dù cô có cự tuyệt thế nào, với sự cứng rắn của Tô Chí Dũng, vẫn luôn có thể bắt chẹt cô.
Thấy cô không chịu mở miệng, Tô Chí Dũng cưỡng ép vân vê má cô, bắt buộc cô mở miệng, sau đó cắm dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng cô.
Dươиɠ ѵậŧ thao vào trong miệng Lục Tri Mẫn, khi trực tiếp đâm đến cổ họng cô, Lục Tri Mẫn tuyệt vọng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt cô.
Hành động mang tính cưỡng chế làm Tô Chí Dũng cảm thấy vô cùng hưng phấn, khoang miệng ấm áp mềm mại càng làm ông sướиɠ lên trời, trước đây ông đã cảm thấy người con dâu này của mình có lẽ chơi rất sướиɠ, bây giờ cuối cùng cũng chơi được rồi, quả nhiên giống hệt như ông đoán.
Ông vặn eo, bắt đầu từng cái lại từng cái dùng sức cắm vào miệng Lục Tri Mẫn, Lục Tri Mẫn mới đầu muốn nằm như một thi thể, bất động để mặc ông làm, nhưng không biết từ lúc nào, vì để cổ họng mình dễ chịu hơn một chút, cô thử dùng đầu lưỡi quần lấy dươиɠ ѵậŧ của ông, kết quả động tác vô cùng nhỏ này lại đổi lấy sự đối đãi càng thô bạo hơn của Tô Chí Dũng, dươиɠ ѵậŧ thao vào từng cái một, mỗi lần đều đi sâu vào cổ họng cô.
Thao như vậy một lúc, cảm giác đói khát trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt một chút, lúc này Tô Cảnh mới thở ra một hơi, rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng Lục Tri Mẫn, ông vừa rút ra, Lục Tri Mẫn không có dươиɠ ѵậŧ chặn họng lập tức khó khăn ho khù khụ một tráng.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ…”
Nhìn thấy cô ho đến nỗi chảy nước mắt, Tô Chí Dũng sờ sờ đầu cô như con cún nhỏ, lùi lại một chút, ra tay bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người Lục Tri Mẫn, Lục Tri Mẫn tìm lại một chút sức lực, lại bắt đầu vặn vẹo cơ thể muốn phản kháng: “Không, đừng như vậy…” Bởi vì vừa ăn dươиɠ ѵậŧ của Tô Chí Dũng, cổ họng của Lục Tri Mẫn vẫn còn khàn.
Sự phản kháng của cô không có một sức lực nào, căn bản không có tác dụng, rất nhanh, tất cả quần áo trên người cô đều bị Tô Chí Dũng cởi ra, ông vẫn luôn biết con dâu có một cặp ngực lớn, nhưng khi cởi hết quần áo, sau khi tận mắt nhìn thấy cặp ngực ấy, ông vẫn phát ra một tiếng tán thưởng: “Tiểu tao hóa, ngực của con lớn thật.”
Lục Tri Mẫn dứt khoát nhắm mắt lại, muốn làm ngơ, nhưng một giây sau hai chân cô đã bị Tô Chí Dũng tách ra, chỉ nghe thấy Tô Chí Dũng khẽ cười nói: “Ngoài miệng nói không muốn, nói là cưỡиɠ ɠiαи, tao bức phía dưới lại như chảy lũ, con nhìn xem, chảy đầy khắp nơi rồi, Lục Tri Mẫn, con tao như vậy, con trai ta có biết không?”

Bình luận

Để lại bình luận