Chương 114

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 114

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Xe cứu thương trên đảo vội vã chạy tới, may mà sau khi bị thương một cánh tay, cô vẫn tỉnh táo, có thể nhìn thấy vẻ mặt đầy áy náy và tự trách của người đàn ông, cô chưa từng nhìn thấy biểu cảm này của anh ta, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy sướng trong phút chốc.

Mặc dù không chết được, nhưng nó ít nhất cũng đáng giá, nếu người đàn ông này có thể sống cả đời với cảm giác áy náy như vậy thì tốt biết mấy, để anh ta nếm trải cảm giác áy náy với cô cả đời.

Đó chỉ là một vết gãy xương bình thường, đứa trẻ trong bụng không bị thương, trên cánh tay được đắp một lớp thạch cao dày, cảnh vật bên ngoài giường bệnh là thứ cô chưa từng thấy qua.

Trận động đất đến quá mạnh, bệnh nhân trong bệnh viện đều phải sơ tán ra ngoài, toàn bộ tòa nhà đều không có người, trừ căn nhà này, cô chỉ lo quay đầu lại ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng lại không nhìn thấy người ngồi bên cạnh cô cúi đầu im lặng che mặt lại.

“Xin lỗi.”

Giọng nói đột ngột phát ra trong không gian tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng, nhất thời cho rằng mình nghe lầm, cô quay đầu lại kỳ quái mà nhìn anh ta.

“Anh nói cái gì?”

Phó Hựu ngẩng đầu lên và nghiêm túc nói từng chữ một, “Xin lỗi.”

Vẻ mặt chân thành, nếu không phải người liên quan có lẽ sẽ cảm động muốn khóc.

“Hơ.”

Cùng với giọng cười chế nhạo của cô, lòng tự tôn dường như bị mài giũa tan thành cát bụi.

“Tôi sẽ không tha thứ cho anh, sẽ không bao giờ, anh nghĩ cũng đừng có mà nghĩ tới.”

Trong đầu óc như có tiếng sấm sét đánh ngang, anh mở mắt trừng trừng nhìn vẻ mặt của cô, môi run lên.

Lời nói vốn đến cửa miệng, đột nhiên chuyển hướng, nhếch môi nở nụ cười bất cần.

Nụ cười đó vừa chua chát vừa khó coi.

“Cho dù em không tha thứ cho tôi, em cũng không thể nào rời khỏi tôi, chỉ cần tôi không đồng ý, thì cả đời này của em cũng đừng mong rời khỏi tôi!”

Nhìn xem.

Người đàn ông này sẽ luôn như thế này.

Chứng nào tật nấy.

Không lưu lại đây bao lâu, sau khi trải qua trận động đất đó, chúng tôi đã quay về vào ngày hôm sau.

Trên suốt chặng đường cô không nói một lời, nếu không phải thạch cao treo bên trái, cô hoàn toàn không có ý định để anh tiếp cận mình.

Phó Hựu lại bắt đầu bám dính lấy cô, suốt ngày ôm lấy cô, hôn lên mặt cô, liếm lỗ tai cô, trêu chọc làn da mềm mại nơi cổ cô, hôn lên móng tay gãy của cô, hành động ái muội, làm cho cơ thể cô phản ứng lại, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà nhìn lại anh ta.

Thay vào đó anh lại cười, “Anh sẽ không làm, anh chỉ muốn yêu em, em thật ngọt ngào, cả đời này anh cũng sẽ không buông em ra.”

Vô duyên vô cớ.

Nâng cánh tay thạch cao lên, huơ thẳng về phía anh, thật trùng hợp, nó đập vào xương gò má bên phải của anh, cơn đau khiến anh tự nhiên hít vào một hơi lạnh, vẻ mặt của Khương Hân liền biến đổi, kiềm nén sự sợ hãi, nói một câu.

“Đáng đời.”

Anh xoa mặt mình, im lặng một lúc rồi mỉm cười nói với cô, “Đúng vậy, ai kêu anh yêu em nhiều như vậy.”

Tình yêu biến thái, người bị yêu mới cảm thấy kinh tởm.

Chờ hai người trở về, vừa xuống xe, Lão Bát vội vàng đứng dậy lấy chiếc xe lăn đã được chuẩn bị từ trước, mới phát hiện thì ra cô bị thương ở cánh tay, cả người lập tức sững sờ khó xử.

Phó Hựu cau mày, “Lấy xe lăn làm gì? Vợ tôi bị thương ở cánh tay.”

Khương Hân nhìn Phó Hựu chằm chằm mà tức giận, không nói lời nào đạp lên chiếc xe lăn nói, “Cút ngay!”

“Vâng ạ!” Lão Bát rụt rè khiêng xe lăn chạy vào trong.

Phó Hựu mỉm cười, và trước khi anh cúi đầu hôn lên mặt cô, cô đã nghiêng người sang một bên né qua, Từ Ứng nắm bắt thời cơ mà chạy qua.

“Sếp, tôi có một chuyện muốn nói với ngài.”

Người đàn ông cau mày, không hài lòng lắm, tay còn lại trong quần nắm chặt thành nắm đấm, đứng thẳng người, “Nói.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận