Chương 114

“Hơn nữa không chỉ có như vậy. Sau này con của em, mặc kệ ba ruột của bảo bảo là ai, cũng sẽ đều là con chung của bọn anh.”
“Bọn anh sẽ đem bảo bảo như là con ruột mà đối đãi.”
“Còn có…….. Nếu như em muốn kết hôn, có thể từ trong mấy người bọn anh tùy ý lựa chọn một người để lấy giấy chứng nhận kết hôn. Nhưng, bọn anh hi vọng, em có thể cho bọn anh một cơ hội, lần lượt tổ chức hôn lễ với từng người.”
“Bởi vì, bọn anh đều muốn trở thành chú rể của em.” Vương Ngọc nhìn Tô Duyệt, vẻ mặt thành khẩn nói.
Những lời này, trực tiếp làm Tô Duyệt giật mình nói không ra lời.
Bọn họ muốn kết hôn với cô, còn là loại lấy giấy chứng nhận kết hôn?
Không thể cùng cô cầm giấy chứng nhận kết hôn, cũng muốn tổ chức hôn lễ với cô?
Cái này…….. Còn có thể là âm mưu sao?
Vương Ngọc nhìn thẳng tắp vào Tô Duyệt, không muốn bỏ lỡ nửa điểm biểu cảm nào trên mặt cô.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, cũng không chờ được Tô Duyệt đáp lại, cuối cùng anh lại lần nữa lên tiếng: “Tiểu Duyệt, anh lớn biểu mọi người cầu xin em, hi vọng……. Em có thể cho bọn anh một cơ hội.”
“Để bọn anh có thể đền bù thật tốt cho em, chăm sóc em, yêu em.”
Trái tim của Tô Duyệt run lên.
Nghe đến hai chữ cuối cùng, cô rốt cuộc không kìm lòng được.
Sau khi đấu tranh một lúc, cuối cùng gật đầu ừ một tiếng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Trên mặt Vương Ngọc hiện lên sự vui mừng khôn xiết.
“Tiểu Duyệt, em đồng ý rồi?!” Vương Ngọc vội vàng nói.
Khuôn mặt Tô Duyệt đều đỏ bừng.
Thân thể cứng đờ không dám trả lời.
“Ha ha, anh xem như em đã đồng ý!”
“Tiểu Duyệt, tin tưởng anh, bọn anh sẽ là người chồng tốt, người ba tốt! Sau này nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em và bảo bảo!” Vương Ngọc trực tiếp quỳ một gối xuống trước mặt Tô Duyệt.
Sau đó, từ trong túi quần lấy ra một cái hộp tinh xảo.
Sau khi mở ra, là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
“Lúc trước……… Đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn luôn không có cơ hội đưa cho em.” Ánh mắt Vương Ngọc nóng bỏng nói.
Tô Duyệt bị kinh ngạc giật mình một cái.
Nhìn thấy kim cương sáng lấp lánh trên chiếc nhẫn, nói không thích khẳng định là giả.
“Cái này……… Rất đắt đi?” Cô rụt rè hỏi.
Lúc trước khi cô kết hôn với Giang Hoài, viên kim cương trên nhẫn cưới rất nhỏ còn phải tốn một vạn.
Viên kim cương này, lớn hơn nhiều so với viên trước kia.
Vương Ngọc bị lời nói của Tô Duyệt chọc cười.
“Không đắt, chỉ 520 vạn. Lấy con số may mắn.” Vương Ngọc nói.
Con ngươi của Tô Duyệt trừng lớn.
Năm……. Hơn năm trăm vạn? Cô giật mình kinh ngạc đến mức tim gan đều run lên bần bật.
“Thật……… Thật sự đưa cho tôi?” Tô Duyệt nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Đem cô bán đi cũng không đáng giá hơn năm trăm vạn a?
Hiện tại cô thật sự không nghi ngờ tình cảm của Vương Ngọc dành cho mình.
Cho dù Vương Ngọc thật sự có ý đồ khác, chỉ với hơn năm trăm vạn này, cô cũng cam nguyện trầm luân.
“Ừ!” Vương Ngọc cười nói. Cảm thấy phản ứng của Tô Duyệt rất đáng yêu.
Đồng thời, cũng biết được chiêu này của mình là dùng đúng rồi.
Cô gái của anh quá không có cảm giác an toàn, mà tiền tài là thứ thực tế nhất, là đồ vật có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô.
Lúc này Tô Duyệt mới vươn tay của mình ra.
Trên mặt Vương Ngọc tràn ngập sự vui vẻ, nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ra, tự mình đeo nó cho Tô Duyệt.
Một lúc sau, Tô Duyệt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Trên tay cô nhưng mang theo hơn năm trăm vạn a……. Ngay cả chung cư ở Thành phố A mà cô đã ở trước đó, cũng đủ để mua ba bốn căn hộ, hơn nữa còn là loại diện tích gần trăm mét vuông kia.
Vương Ngọc nhìn thấy phản ứng của Tô Duyệt, trong lòng rất là vui vẻ.
“Mặt khác, trong thời gian ngắn nếu như em không muốn trở về Thành phố A, anh chuẩn bị ở chỗ này mua một căn biệt thự cho mọi người.”
“Như vậy lần sau bọn anh tới thăm em cũng tiện hơn. Em xem…….. Có được không?” Vương Ngọc dùng giọng điệu thương lượng nói.

Bình luận

Để lại bình luận