Chương 114

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 114

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Một tiếng thét chói tai vang lên:”Aaaa……lồn vợ……lồn vợ……rách……. thật rồi…chồng ơi”

Hóa ra dưới sự phối hợp nhịp nhàng giữa hai người, cổ tử cung không chịu nổi va đập mà nới rộng ra, mở thành một con đường chật hẹp cho con cặc to lớn đi vào bên trong.

Hoàng Đình nghe vậy lại không thấy thương tiếc mà càng nắc mạnh hông rồi há miệng cười to: “Ha ha ha, đâm chết con đĩ dâm đãng nhà mày.”

“ A a a…… Đau quá…… Dừng lại…… Hô…… Mau dừng lại, chồng ơi tha cho vợ, cái lồn nhỏ của vợ không chịu nổi…… A…… Tử cung…… Tử cung muốn bị chọc nát…… Chồng ơi mau dừng lại…… Vợ…… Vợ không chịu nổi…… Hu hu……” Văn Tuyết Doanh đau đến mức trợn trắng mắt.

Nhìn động tác dập vào lồn không hề thương tiếc của người đàn ông, Văn Tuyết Doanh cũng dần dần thích ứng với cảm giác bên trong cơ thể, sau khi trải qua cơn đau đớn, cực khoái tột độ cũng được dâng lên, cô cảm giác mỗi lần hắn lắc eo là một lần đâm vào nơi sâu vào trong tử cung, làm cho cô trăm ngàn cảm giác vừa đau vừa sướng đan xen.

“A a a…… Dập lồn…… Chồng yêu cứ tùy ý chơi đùa vợ đi…… A a a…… Cái lồn dâm đãng của vợ bị chồng nắc hỏng rồi …… Chồng ơi dùng sức…… A a a…… Đâm vào sâu…… Bắn, ra…… Ra…… A a a a a” dưới cảm giác sung sướng tột độ này cuối cùng thì Văn Tuyết Doanh cũng đạt đến cao trào, hai tay hai chân bắt đầu giật giật, trên mặt nổi lên màu ửng đỏ thỏa mãn, sau đó cả người giống như là bị gãy hết xương cốt, ngã xụi lơ xuống người Hoàng Đình.

Mà Hoàng Đình vẫn đang hưởng thụ xúc cảm tốt đẹp bên trong tử cung, con cặc cương cứng nhấp nhô tàn phá lồn nhỏ lúc này cũng đã đạt đến cực hạn, sự kích thích xuôi theo từng thớ da thịt từ con cặc xộc thẳng lên não, khiến cho hắn không còn kìm nén được, tinh dịch bắn xối xả ra như vòi rồng, không hề bị cản trở phụt hết vào trong tử cung.

Mặc dù vừa với xả xong nhưng nhìn qua ba cô gái còn lại đang nhìn chằm chằm mình, Hoàng Đình liền đẩy Văn Tuyết Doanh ngã ra giường, rút con cặc đang dính đầy tinh dịch ra, nhấc chân bước lại gần chiếc nệm có 3 mỹ nữ đang giương lồn chờ đợi, hắn biết, đêm nay, mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

.

.

.

Một năm 9 tháng sau.

Tả Thanh Vân mang theo tâm trạng háo hức hạnh phúc bắt taxi từ sân bay về nhà, anh ta không kiềm chế nổi sự xúc động đang dâng trào, trong đầu đang suy nghĩ mình hoàn thành xuất sắc khóa học, được về trước 3 tháng, không biết lúc cô vợ bé nhỏ gặp mình sẽ có cảm giác gì đây. Có bất ngờ đến vỡ òa không? Hay là Khóc nức nở? Hoặc vui mừng đến điên dại chạy đến ôm chầm lấy mình?

Mỗi tuần anh ta vẫn đều đặn gọi video call về nhà một lần, nhưng lúc nào vợ cũng trong tình trạng mệt mỏi, mồ hôi chảy đầm đìa, nói chuyện câu được câu mất. Thế nhưng thắc mắc của anh ta đã được Văn Tuyết Doanh giải đáp, bởi công việc quá áp lực nên cứ hễ có thời gian rảnh là cô tự tập gym ở nhà, vừa giảm stress vừa rèn luyện cơ thể thật nóng bỏng chờ anh trở về hưởng dụng. Nghe vậy anh ta cũng không hề nghi ngờ gì, bởi anh biết vợ mình là kiểu người cổ điển đoan trang nghiêm túc, được nuôi dạy trong gia đình gia giáo cho nên cô chưa từng biết nói dối, mà cũng chẳng có lý do gì mà cô phải nói dối.

Bây giờ anh chỉ muốn về nhà thật nhanh, để bù đắp cho vợ những thiệt thòi mà thời gian qua cô đã phải chịu đựng

Về đến cửa biệt thự, anh bước xuống taxi, thấy những ông lão bà lão hàng xóm quen thuộc đang tụ tập ngồi ở ghế đá trò chuyện với nhau, anh không nén được xúc động, hét lên thật to: “Chào ông Trương, ông Lý, bà Dương, bà Liên, bà Mai!. Mọi người khỏe cả chứ”.

Vừa nói anh vừa nở nụ cười thật rạng rỡ.

Mấy người hàng xóm già cả quay đầu lại, tất cả đều nhìn anh với ánh mắt kỳ dị, sau đó chỉ có bà Liên là ấp úng đáp lại: “À…ừ….Thanh Vân về đấy à.”
Mặc dù Tả Thanh Vân thấy là lạ, nhưng nghĩ thầm trong bụng chắc là mình đi thời gian khá dài nên mọi người đều cảm thấy lạ lẫm. Thế nên chỉ cười cười không nói gì thêm xách vali bước vào nhà.

Cửa nhà không khóa, anh nhẹ nhàng đẩy vào, trong phòng khách không có ai, nhưng bên tai thoang thoáng nghe được tiếng trẻ con khóc.” Có ai mang con cháu đến chơi sao?”.

Bước chân không tự chủ đi theo âm thanh non nớt, đến trước một căn phòng, anh mở cửa ra.

“Oe…Oe….Oe”

Trước mắt anh là Tả Thi Tinh đang ngồi bên nôi, ở trong một đứa bé trai kháu khỉnh 6,7 tháng tuổi đang nũng nịu đòi đồ chơi.

“Thi Tinh…..Đây là con ai?” Thanh Vân bất giác chau mày hỏi, bởi nhìn căn phòng được trang trí toàn là đồ chơi trẻ con này, anh nhận ra được điều bất thường.

“A..Anh về từ lúc nào, sao không nói cho bọn em biết một tiếng” Tả Thi Tinh quay lại, không cảm thấy quá bất ngờ, ngược lại nở nụ cười thật tươi.

“Anh vừa về, đây là con của em sao? Em có bầu lúc nào mà không nói cho anh biết?” Trong căn nhà này chỉ có vợ và em gái mình ở, vợ mình thì chắc chắn không phải, thế nên anh liền đoán chỉ còn lại em gái mình mà thôi.

“Đúng vậy, anh nhìn Minh Minh nhà chúng ta kháu khỉnh chưa này…” Tả Thi Tinh vừa nói vừa nhìn đứa bé bằng ánh mắt đầy cưng chiều.

“Nhưng… đấy là con của ai, hai người đã kết hôn chưa?…Em cũng mới chưa đầy 19 tuổi…Hơn nữa chuyện quan trọng như vậy mà em không hề nói với anh một câu” Tả Thanh Vân vô cùng tức giận và thất vọng, thường nói anh trai như cha. Cha mẹ đều đã mất, thế mà em gái mình yêu thương nhất sinh con lại dường như quên luôn người anh trai này, điều đó khiến tâm can anh tan nát.

“Độp…Độp…Độp” Tiếng bước chân vang lên ở sau lưng, Tả Thanh Vân vừa quay người lại đã thấy người vợ mình hằng đêm mong nhớ, trên tay bế theo một bé gái, nở nụ cười rạng rỡ chào hỏi anh:”Chồng à, anh mới về sao?”

“Đây….Chẳng lẽ… là Thi Tinh sinh đôi?” Tả Thanh Vân một mặt hoang mang nhìn đứa bé gái trong tay vợ.

“Không phải đâu chồng à….Đây ….Là con chúng ta….Điềm Điềm, nhanh gọi ba ba!”.

“Ma ma” Đứa trẻ cất lên tiếng non nớt.

Tả Thanh Vân chôn chân đứng tại chỗ….vẻ mặt đờ ra…hai mắt trở nên vô thần!

Kết Thúc!!!

Bình luận

Để lại bình luận