Chương 114

“Cũng đúng.” Lục Yên Yên nhớ đến Đàm Trường An vẫn còn hơi thích mình, nên lại cố gắng lên tinh thần, “Em nhất định phải nắm chặt trái tim của Trường An!”
Chỉ cần cô ta có con của Đàm Trường An, sinh ra cháu trai của nhà họ Đàm, thì cô ta chắc chắn sẽ giống chị họ, sống cuộc sống sung sướng như kiếp trước.
Dù sao chị họ cũng không có thai mà vẫn sống tốt như vậy, nếu cô ta có thai không phải sẽ càng tốt hơn sao?
Kiếp này, cô ta nhất định phải làm một người giàu có!
Sau khi Lục Yên Yên đi, bà nội Lục mới lắc đầu, “Con bé này không nói thật, trước đây dù nhà họ Đàm không quá ủng hộ chuyện chúng nó yêu đương, nhưng đối với Yên Yên vẫn rất tốt, sau đó không biết sao, bỗng dưng thay đổi thái độ.”
“Đúng đấy, trước đây lần đầu tiên Đàm Trường An đến nhà, cậu ta mua rất nhiều thứ, nhưng sau đó quà ít dần đi, nếu là nhà bình thường thì mọi người cũng chẳng có gì để nói, nhưng nhà họ Đàm điều kiện tốt như vậy, bà út rất hài lòng, như bây giờ thì thế nào? Về nhà cũng không theo cùng, chẳng phải là đánh vào mặt Yên Yên sao?”
“Đúng rồi, con bé này cũng không nghe lời, nhất quyết phải kết hôn, bây giờ xem ra cũng biết hối hận rồi.”
“Em thấy mẹ chồng nó mới là người khổ sở đấy.”
“Đúng vậy.”
Lục Thanh Diên nghe bọn họ nói chuyện, cúi đầu uống nước.
Vài ngày sau, sức khỏe của bà nội Lục khá hơn, Lục Thanh Diên mới về nhà họ Thư ở một đêm, nói với ba mẹ chồng tình trạng của bà nội, đến sáng hôm sau mới về huyện.
Thư Bắc Thu thấy cô về cũng vui, nhưng cũng có chút lo lắng, “Bà nội thế nào rồi?”
“Khỏe hơn nhiều rồi.” Lục Thanh Diên dựa vào người anh, “Nhưng ba em nói riêng với em, sức khỏe của bà nội… không sống được bao lâu nữa.”
Thư Bắc Thu ôm chặt cô, “Hay là em về quê ở thêm với bà nội đi.”
Lục Thanh Diên lắc đầu, “Ban đầu em cũng muốn ở lại lâu hơn, nhưng bà nội nóng lòng lắm, sợ chúng ta xa nhau lâu ảnh hưởng đến tình cảm, còn nói con gái lấy chồng rồi mà còn ở nhà mẹ đẻ lâu thế, mắng em mấy câu.”
Cũng có ba mẹ Lục khuyên nhủ, Lục Thanh Diên mới về.
“Anh không ngại đâu.” Thư Bắc Thu nói.
“Em cũng nói như vậy, nhưng bà nội không tin.” Lục Thanh Diên thở dài, “Hay là cứ thuận theo ý bà nội vậy.”
Nói đến đây cũng chỉ có thể làm như vậy.
Một tháng sau, Thư Bắc Đông nghỉ ngơi, dẫn theo Tiêu Đình Đình đến nhà máy cơ khí thăm bọn họ.
Tiêu Đình Đình ngại ngùng nói với Lục Thanh Diên cô ấy có thai.
“Chúc mừng! Mấy tháng rồi?”
Lục Thanh Diên vui mừng cho hai vợ chồng bọn họ.
Tiêu Đình Đình úp mặt vào lòng bàn tay, nhỏ giọng nói, “Hai tháng rồi, cũng là khi em về nhà mẹ đẻ ăn cá, nôn ọe dữ dội, mẹ em và chị dâu phát hiện không ổn, em mới đi khám ở trạm y tế.”
“Mỗi ngày em và em dâu đều ở bên nhau, em không phát hiện ra à?”
Thư Bắc Thu ở bên kia nghe thấy tin này thì vui mừng, nhưng cũng nghi ngờ y thuật của Thư Bắc Đông.
Thư Bắc Đông gãi đầu, rất ngại ngùng, “Em đâu thể nào ngày nào cũng bắt mạch cho vợ em được?”
Hơn nữa, trước khi ăn cá, Tiêu Đình Đình vẫn khỏe mạnh như thường, không có gì khác biệt cả.
“Ồ. ” Thư Bắc Thu vẫn tỏ vẻ khinh thường, “Em còn phải học thêm nhiều đấy.”
Nghe vậy khiến Thư Bắc Đông không biết nói gì.
Sau khi ăn trưa ở đây, bọn họ về nhà.
Lục Thanh Diên đưa bọn họ ra bến xe, mua thêm một số thứ, bảo bọn họ mang về cho ba mẹ chồng.
“Chị Xuân Hồng nói lần sau lên huyện sẽ qua đây tìm chị.” Trước khi lên xe, Tiêu Đình Đình nói với Lục Thanh Diên.
“Được.” Lục Thanh Diên cười đáp.
Chờ cô trở về nhà, lại thấy Tôn Nguyệt đứng ở cửa, cô nhanh chóng bước đến, “A Nguyệt, tôi đi tiễn em trai và em dâu của mình, có chuyện gì sao?”
Tôn Nguyệt mỉm cười, đợi cô mở cửa, mới theo vào ngồi xuống, “Tôi có thai.”
Lục Thanh Diên mở to mắt, “Ôi chao, hôm nay toàn tin vui! Em dâu tôi cũng có bầu, cô ấy hai tháng, còn cô bao nhiêu tháng rồi?”
“Tôi mới một tháng thôi.” Tôn Nguyệt cười khúc khích, “Mới kết hôn được bao lâu, làm sao có nhiều tháng được.”
Lục Thanh Diên vỗ đầu, “Xem này, trí nhớ của tôi tệ quá, chúc mừng chúc mừng.”
“Tôi hơi lo lắng.” Tôn Nguyệt cười xong lại thở dài, “Cô không biết đâu, mẹ chồng tôi biết tôi có thai rồi, muốn qua đây chăm sóc tôi.”
“Như vậy cô cũng sẽ có thêm một người chăm sóc.”
“Thanh Diên, đâu phải tất cả mẹ chồng con dâu nào cũng tốt như nhà cô đâu, tôi với mẹ chồng tôi có quan hệ không thân thiết.”
Tôn Nguyệt nhỏ giọng giải thích với Lục Thanh Diên, “Tôi với Trác Bân tự yêu nhau, mẹ chồng tôi thích cô gái nhà hàng xóm, kết quả là Trác Bân xem cô ấy như em gái, nhất quyết muốn cưới tôi.”
“Dù sao thì từ khi tôi và chồng cưới nhau, mẹ chồng đã rất lạnh nhạt với tôi. Bà ấy đến chăm sóc tôi, nhưng chắc chắn sẽ không chịu chung sống hòa bình đâu.”
“Tôi muốn nói với Trác Bân không cần làm phiền mẹ, tôi có thể tự lo được, nhưng Trác Bân lại muốn mẹ anh ấy đến, tôi cũng không thể nói quá, chuyện này, chẳng biết có xoay chuyển được nữa không.”
Cô ấy nói với Lục Thanh Diên những chuyện này không phải muốn đối phương giúp đỡ, mà là muốn tâm sự.
“Mẹ của cô có thể đến đây được không?” Lục Thanh Diên hỏi.
Tôn Nguyệt lắc đầu: “Chị dâu của tôi đang ở cữ, sau khi hết cữ còn phải đi làm, không thể đến được.”
Vậy thì không hay rồi.
Tôn Nguyệt ngồi một lúc rồi về nhà.
Buổi tối, lúc Thư Bắc Thu về nhà, Lục Thanh Diên kể lại chuyện này, Thư Bắc Thu chưa từng gặp ba mẹ của Trác Bân, cũng không rõ mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào, “Hy vọng bọn họ có thể hòa thuận với nhau.”
“Ừ.” Lục Thanh Diên gật đầu.
Tiếc là mong muốn của bọn họ không thành hiện thực.
Hôm đó, Lục Thanh Diên đang lau nhà, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cãi vã từ trên lầu.

Bình luận

Để lại bình luận