Chương 1144

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1144

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Một chữ này càng rét đến thấu xương, mặc dù tiếng nói không lớn nhưng vẫn khiến Tây Lăng Vi run rẩy toàn thân, vô cùng đau lòng.

Tây Lăng Vi cảm nhận được toàn thân Tư Không Ngự đều tản ra cảm giác chán ghét nồng nặc, khi còn sống, anh không muốn gặp lại cô ấy nữa, khi chết, anh cũng không muốn gặp lại cô ấy.
Đúng vậy, cô ấy đã không có tư cách, dù có chết thì cũng không có tư cách ở bên cạnh anh ấy.
Tây Lăng Vi tuyệt vọng cúi đầu, từng hạt nước mắt trượt xuống mặt đất, sau đó lại khô trong gió.
Trên đời này đã không còn bất kỳ con đường nào có thể đi, lúc sống không có tình yêu thì lúc chết cũng vô nghĩa.
Tây Lăng Sưởng nhíu chặt hai mày, vẫn còn mấy phần thương tiếc đối với Tây Lăng Vi: “Tư Không Ngự, em gái tao bị nhốt ở đâu? Chỉ cần mày thả em gái tao ra thì tao sẽ cho mày chết thoải mái một chút.”
Tư Không Ngự khinh miệt nhìn Tây Lăng Sưởng: “Tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy?”
Ngụy Uy là quân nhân, cũng không muốn phí nhiều lời, anh ta chỉ muốn kết quả, kết quả nhất định phải thành công, không thành công thì sẽ phải chết, cho nên anh ta không thể chờ mà quả quyết giơ súng trong tay lên nhắm ngay vào Tư Không Ngự.
Bùm!
Ngay khi Ngụy Uy muốn bóp cò thì có một tiếng tiếng vang ầm ầm từ đỉnh đầu truyền đến, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của mình, Ngụy Uy lập tức biết đó là tiếng của pháo hỏa tiễn, thế là anh ta nhanh chóng hô to: “Mau nằm xuống!”
Ngụy Uy cũng chỉ mang theo binh lính tinh nhuệ, cũng là những quân nhân thường xuyên chiến đấu, nhưng tập kích lần này tới quá bất ngờ cho nên binh lính trong sân cũng chết khá nhiều. Mặc dù một ít binh lực bị chết hoặc bị thương cũng không phải chuyện lớn, có cuộc chiến nào mà không phải hi sinh chứ, nhưng điều đáng kinh ngạc là cuộc tập kích này giống như từ trên trời giáng xuống.
Sau khi cơn nổ dừng lại, tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn lên phía trên cao, phát hiện có một người mặc đồ đen đứng ở trên tầng cao nhất tại tòa nhà, chiếc áo khoác thật dài đung đưa chiếc gió, tư thái yểu điệu, rất dễ để biết đó là một người phụ nữ, hơn nữa nhất định là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người của cô ở dưới ánh trăng trở nên vô cùng quyến rũ.
Một cô gái xinh đẹp như vậy lại vác theo pháo hỏa tiễn ở trên vai, tư thế này đã khiến mọi người phải lóa mắt.
Sứ giả bóng đêm, đây chính là ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu mọi người.
Mặc dù mọi người đều biết trong thần điện tàng long ngọa hổ, nhưng cũng không đến nỗi khoa trương như vậy chứ?
Trong sân, Ngụy Uy, Tây Lăng Sưởng cùng Tư Không Ngự đều đang ở khoảng cách rất gần, mà người sử dụng pháo hỏa tiễn lại đứng ở vị trí cao như vậy, nếu như chỉ lệch một ly thì chắc chắn sẽ đả thương Tư Không Ngự, nhưng cô lại bắn vừa đúng.
Mặc dù cô nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp như vậy, nhưng khi ở trong mắt Tây Lăng Sưởng cùng Ngụy Uy, cô giống như bóng đêm đòi mạng, tất cả bọn họ đều nghe được tiếng tim đập của mình. Mà Tư Không Ngự lại nở nụ cười nhẹ, người phụ nữ đích thân anh ấy hướng dẫn quả nhiên không khiến anh thất vọng. Tiếng cười của anh giống như khi tai kiếp đã qua, xuất hiện một bông hoa hướng dương nở rộ ở trong cảnh hoàng tàn khắp nơi thế giới.
Nụ cười của anh ấy làm lung lay ánh mắt Tây Lăng Vi, anh chưa từng cười với cô ấy như vậy, là yêu thích, là thương yêu, còn có tự hào.
Lãnh Nhược Băng khiến anh vừa yêu quý vừa tự hào, mà cô ấy, lúc này đã khiến anh ấy vô cùng chán ghét. Đúng là cô ấy không bằng Lãnh Nhược Băng, thậm chí cũng không sánh nổi ngay cả một ngón tay của Lãnh Nhược Băng. Lãnh Nhược Băng cao quý như mây, mà cô ấy lại hèn mọn như bùn. Lúc này Tây Lăng Vi cảm thấy vô cùng tự ti mặc cảm.
Bùm, bùm!
Mọi người ở đây còn chưa lấy lại tinh thần thì đã có hai sợi dây thừng từ trên mái nhà rơi xuống, mỗi cái dây thừng đều treo một người, hai người kia không phải ai khác mà chính là Tây Lăng Thiến Tuyết cùng Mạc Khải Thành.

Bình luận (0)

Để lại bình luận