Chương 1146

Khả năng bắn súng của Ngụy Uy vô cùng tốt, cho tới bây giờ vẫn luôn bách phát bách trúng, nhưng vào lúc này, mấy viên đạn của anh ta liên tục không bắn trúng, điều này khiến anh ta vô cùng nổi nóng, nhìn Lãnh Nhược Băng nhảy xuống mặt đất, anh ta đột nhiên không muốn giết cô, vì vậy anh ta cong khóe môi: “Người phụ nữ, tôi nhất định phải bắt sống cô mang về biệt thự nuôi để cô hầu hạ tôi mỗi ngày.”
Khi quan sát ở khoảng cách gần, đây chính là một người phụ nữ đẹp đến mức làm cho người hít thở không thông, mặc dù cô đeo mặt nạ khiến người khác không nhìn thấy rõ mặt của cô, nhưng chắc chắn là vẻ đẹp của cô đã lộ ra trước mặt người khác.
Ngụy Uy chưa từng là một người trầm mê ở nữ sắc, nhưng người phụ nữ này lại khiến anh ta mê muội, không chỉ bởi vì vẻ đẹp của cô mà còn bởi công phu của cô, người phụ nữ như vậy mới gọi người phụ nữ chân chính, mới có hương vị.
Lãnh Nhược Băng cười tà ác, tiếng nói càng véo von dễ nghe: “Vậy thì để xem anh có bản lĩnh này không!”
Ngụy Uy vung tay lên: “Bắt sống cô ta, không thể đánh chết hoặc đánh tàn phế.” Lúc này Ngụy Uy cũng quên không thể trì hoãn thời gian chiến đấu, không thể phân tâm vào thời khắc mấu chốt, quả nhiên trên đầu chữ ‘sắc’ có con dao.
Lãnh Nhược Băng hơi cong khóe môi, buông lỏng hai tay xuống, cô móc ra súng từ hai bên vạt áo của chiếc áo khoác rộng, hai súng cùng bắn, bách phát bách trúng, đáng thương cho những tên binh sĩ xông lên phía trước kia, vì cướp phụ nữ cho trung tướng lớn nhân mà mất mạng.
Vào thời khắc này, Lãnh Nhược Băng tiêu sái đến cực hạn, nếu như phải dùng mấy chữ để hình dung cô thì đó chính là tàn khốc và ngầu.
Tư Không Ngự vẫn luôn rất yên tĩnh, ý cười trong con ngươi cũng dần nhiều hơn, ánh mắt anh ấy nhìn Lãnh Nhược Băng có chút si mê, có chút tự hào, đương nhiên còn có cảm giác thương tiếc cho nên trong mắt anh cũng có chút đau lòng. Nhìn trang phục của cô, lại nhìn ủng da ở dưới chân của cô, vừa nhìn là anh liền biết cô đến từ đâu, trong lòng anh cảm thấy vô cùng xúc động.
Lúc thì Tây Lăng Vi nhìn ánh mắt của Tư Không Ngự, lúc lại nhìn dáng vẻ tiêu sái của Lãnh Nhược Băng, cô ấy cúi đầu thật sâu. Cô ấy thật sự không thể so với Lãnh Nhược Băng một điểm nào, cô ấy không xứng với Tư Không Ngự, mà người phụ nữ như Lãnh Nhược Băng lại xinh đẹp tiêu sái đến mức khiến cô ấy không thể ghen ghét được.
Ngay khi Lãnh Nhược Băng cùng một đám quân binh chiến đấu kịch liệt ở cung điện thì ngoài tiền điện liền xuất hiện tiếng nổ lớn, hơn nữa tiếng nổ không chỉ một lần mà nó xảy ra liên tiếp, cuối cùng cũng nổ tung ở vị trí gần nơi này.
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng nổ tung to lớn là vang cả trời, ánh sáng chói mắt đã chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Vụ nổ đến từ lòng đất khiến cho mặt đất sụp đổ ngay lập tức, người trên mặt đất đều bay lên rồi vùi lấp hãm, nhìn vô cùng bị thảm.

Ngụy Uy tỉnh táo lại trong sự sợ hãi, anh ta mãnh liệt quay đầu, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, những vụ nổ này đủ để hủy diệt một phần ba số binh lực anh ta sắp xếp trong thần điện, có thể nói là thương vong nặng nề.
Ngay khi mặt đất rung chuyển, tạo ra ngọn lửa bùng lên bầu trời thì Lãnh Nhược Băng nở nụ cười quyến rũ, đi đến bên người Thương Lang, Thương Lang tự nhiên hiểu ý, anh ta nhanh chóng đỡ Tư Không Ngự lên xe, mà chính anh ta cũng ngồi lên ghế lái, còn Lãnh Nhược Băng thì thuận tay giải quyết mấy tên địch ở gần rồi cũng lách vào trong xe.
Ngay khi chiếc xe được khởi động thì cô cười với Tây Lăng Sưởng rồi hô to: “Tây Lăng Sưởng, tôi muốn tặng anh một món quà cuối cùng.”
Chỉ thấy vị sứ giả bóng đêm xinh đẹp này nhẹ nhàng giơ tay ngọc lên nhấn vào chiếc điều khiển từ xa trong tay.

Bình luận

Để lại bình luận