Chương 1148

Ngay khi mấy người vừa mới lên trực thăng còn chưa kịp cất cánh thì Tây Lăng Sương đã dẫn theo mấy người xông vào. Tiếng súng dày đặc như mưa, hy vọng có thể đập vỡ máy bay, ngăn không cho nó cất cánh.
Ngay sau đó, cánh quạt của máy bay xoay tròn, thừa dịp bóng đêm mà bay lên, hướng thẳng tới phía đông, biến mất trên bầu trời đầy sao rộng lớn. Tây Lăng Sưởng tức giận dùng súng đập vỡ rất nhiều bồn hoa, không ngờ Tư Không Ngự lại nhận được sự giúp đỡ của Nam Cung Dạ.
Lãnh Nhược Băng và Nam Cung Dạ hẹn gặp nhau trên một hòn đảo nhỏ ở vùng biển quốc tế. Khi bọn họ đến đảo thì trời đã sáng.
Nam Cung Dạ và Đường Hạo lên máy bay trực thăng đến đảo trước. Đứng dưới ánh sáng ban mai, tâm trạng của bọn họ đều giống nhau đó là ngóng trông người mình yêu nhanh chóng xuất hiện ở vùng biển quốc tế, hai đều đang cầu nguyện cho bọn họ bình an không có việc gì.
Đối mặt với biển cả mênh mông, Nam Cung Dạ cau mày. Tuy anh biết năng lực của Lãnh Nhược Băng, anh cũng biết trước kia cô làm đặc công đã bao nhiêu lần thoát chết trong tiếng sún. Nhưng bây giờ anh thực sự không muốn cô làm những việc này nữa, cô chỉ cần làm vợ của Nam Cung Dạ là tốt rồi, không phải chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa. Anh sẽ chiều chuộng cô hết mực, nuôi cô trong tổ ấm vàng bạc, cô chỉ cần ăn uống vui chơi.
Tuy nhiên, anh cũng biết rằng anh không thể kiểm soát được suy nghĩ của cô. Thế giới của cô ở trên bầu trời bao la, không phải là một tổ ấm hạnh phúc nào đó trên mặt đất. Anh chỉ có thể vừa lo lắng cho cô vừa cùng cô tận hưởng sự phồn hoa của cuộc sống này.
Nói tóm lại, cô muốn lên thiên đường, anh đi cùng cô, cô muốn xuống đất anh cũng đi theo cô, miễn là họ ở bên nhau đến hết đời.
Giờ phút này, nhìn biển xanh mênh mông, đôi mắt anh sâu thẳm như giếng cổ ngàn năm tuổi, mong chờ người trở về, trông mòn con mắt.

Khi chiếc trực thăng xuất hiện giữa không chung, trái tim vẫn luôn thấp thỏm không yên của anh không khống chế được mà đập nhanh hơn. Anh đang suy đoán xem bây giờ cô như thế nào, có bị thương hay không, liệu cô có khóc không?
Đường Hạo cũng hưng phấn đứng thẳng dậy, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào máy bay. Anh ta nóng lòng tiếc không thể liếc mắt một cái nhìn xuyên qua để lập tức nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Mạn Như
Lúc này, Tư Không Ngự lại lần nữa hôn mê nằm trên vai của Lãnh Nhược Băng, hơi thở mong manh, suy yếu vô lực.
Khi nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Dạ, trái tim vốn đang căng thẳng của Lãnh Nhược Băng cuối cùng cũng buông lỏng. Cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cô vẫn luôn muốn nhìn thấy người đàn ông mình yêu đứng cách mình không xa, như vậy cô mới có thể thấy bình yên, mới kiên định. Mặc dù cô có thể một mình bay lên trời, nhưng cô vẫn sẵn sàng dựa sát vào anh.
Máy bay hạ cánh an toàn, Thương Lang cõng Tư Không Ngự xuống máy bay. Lãnh Nhược Băng một mình nhảy xuống. Chân cô vừa mới chạm đất đã bị Nam Cung Dạ mạnh mẽ ôm vào vòng lòng. Cô có thể cảm nhận được cảm xúc lo lắng của anh tràn ngập cơ thể, tay anh đang run nhè nhẹ.
Nam Cung Dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lãnh Nhược Băng: “Em có bị thương không?” Giọng nói của anh cũng run rẩy dữ dội.
Đêm qua Lãnh Nhược Băng vẫn còn liều chết chém giết, lúc này mới giải tỏa được sự lạnh lẽo quanh mình, nhẹ nhàng nằm trong vòng tay của Nam Cung Diệp, hưởng thụ vuốt ve và cái ôm của anh: “Không, em không sao.”
Nam Cung Dạ thở phào nhẹ nhõm, càng ôm chặt cô vào lòng. Mỗi một lần sinh ly tử biệt đều làm anh phải chịu dày vò.
Đường Hạo sải bước đi về phía trước, nắm lấy tay Lâm Mạn Như: “Tiểu Như, em không sao chứ?”
Lâm Mạn Nhi cưỡng lại sự thôi thúc muốn lao mình vào vòng tay anh ta, buộc mình phải rút tay lại: “Em không sao.” Nếu đã được định sẵn là không thể ở bên nhau, vậy thì vĩnh viễn cũng không cần cho chính mình thêm một tia lưu luyến.

Bình luận

Để lại bình luận