Chương 1149

Đường Hạo có chút mất mát, yên lặng nhìn khuôn mặt của Lâm Mạn Như, rất muốn ôm lấy cô ấy vào lòng, nhưng cô ấy lại xa cách như vậy. Nỗi đau trong mắt anh ta lớn đến mức gần như tràn ra. Gặp nhau còn không bằng không thấy, thấy rồi lại càng thêm phiền não.
Lãnh Nhược Băng thoát khỏi vòng tay của Nam Cung Dạ, nhìn Đường Hạo: “Đường Hạo, Tư Không Ngự trúng độc. Anh mau chóng xem cho anh ấy. Nhất định phải cứu được anh ấy.”
Đường Hạo gật đầu: “Dựa theo miêu tả của cô trong điện thoại thì tôi cơ bản đã đoán được là anh ta trúng độc. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ.” Anh ta nhìn Thương Lang: “Đưa anh ta lên máy bay Nam Cung, tôi mang thiết bị kiểm tra qua.”
Thương Lang gật đầu cảm kích: “Cảm ơn Đường thiếu.”
Để xác định được chính xác thành phần của thuốc độc mà Tyw Không Ngự bị trúng, Đường Hạo đã lấy máu của anh ấy, phân tích chính xác trong phòng thí nghiệm, sau đó tìm ra thuốc giải tương ứng, truyền dịch trị liệu.
Giờ phút này, Đường Hạo đã che đậy dáng vẻ của một người con trai giàu có quý tộc, mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, nghiêm túc loay hoay với các loại dụng cụ y tế và thuốc men, tỉ mỉ trong kết quả, phấn đấu hoàn hảo, anh ta như vậy lại có một phong thái khác.
Lâm Mạn Như cách anh ta rất gần, lẳng lặng nhìn anh ta, vô thức có vài phần si mê. Cô ấy nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên gặp anh ta. Lần đó, cô ấy lẻn vào biệt thự của anh ta để lấy thuốc giải thì thấy anh ta chăm chú mà làm các loại thí nghiệm dược lý. Dáng vẻ anh ta nghiêm túc làm việc quả thật là rất hấp dẫn.
Người đàn ông này, cô ấy đã từng yêu sâu đậm, bây giờ cô ấy cũng chưa hề buông tay. Tuy rằng thế sự không cho phép họ ở bên nhau, nhưng không gì có thể ngăn cản tình yêu của cô ấy. Lúc trước, cô ấy si mê Tư Không Ngự, nó giống như một giấc mơ đẹp và không thể chạm tới. Nhưng khi cô ấy yêu Đường Hạo thì đó là thực tại, và theo sát cuộc đời cô như hình với bóng.
Cô ấy không hối tiếc, không bao giờ hối tiếc, cô ấy đã yêu một người đàn ông vô cùng tài giỏi và đẹp trai.
Mặc dù Đường Hạo bận rộn, nhưng mỗi một tế bào trong cơ thể đều cảm nhận được ánh mắt của Lâm Mạn Như. Toàn thân anh ta ấm áp, tình yêu của cô ấy rõ ràng đến mức khiến anh ta muốn có cô ấy một lần nữa. Anh ta quyết định, lần này, anh ta phải đưa cô ấy trở lại Long Thành, cho dù thế nào!
Cho nên, khi làm xong tất cả mọi chuyện, cắm kim truyền vào mạch máu của Tư Không Ngự, anh ta khẽ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lâm Mạn Như.
Mọi người có mặt ở đây đều cảm nhận được sự bất lực của cặp đôi yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau này nên không ai lên tiếng mà chỉ lặng lẽ ở bên cạnh Tư Không Ngự.
Khi Lâm Mạn Như tiếp xúc với ánh mắt của Đường Hạo, cô ấy cuống quýt thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống. Thực ra, ý chí của cô ấy mạnh hơn Đường Hạo rất nhiều, cho dù tình yêu của cô ấy mạnh mẽ thế nào thì cô ấy cũng có thể thu hồi tâm trí.
Đường Hạo kích động bước lên phía trước, nắm lấy tay cô ấy đi ra khỏi phòng y tế. Những người còn lại nhìn nhau, không ai ngăn cản, Thương Lang cũng nhắm mắt làm ngơ. Đường Hạo đã cứu mạng Tư Không Ngự, anh ta không có lý do gì để quản thúc Lâm Mạn Như vào lúc này.
Lâm Mạn Như bị Đường Hạo mãnh mẽ kéo đi, xuyên qua hành lang chật hẹp, đi đến phòng ngủ của Đường Hạo: “Đường Hạo, anh đang làm gì vậy, buông em ra, nếu không em…” Cô ấy lo lắng Thương Lang trách mình và khi Tư Không Ngự tỉnh lại sẽ trừng phạt mình.

Đường Hạo không lên tiếng, từng tế bào trong cơ thể đều gào thét. Anh ta kích động tháo khẩu trang xuống, đột nhiên kéo Lâm Mạn Như vào lòng, hôn lên môi cô ấy. Nhiệt liệt, cuồng dã, triền miên, thâm tình, hận không thể khoảnh khắc này không bao giờ dừng lại, mãi cho đến thiên hoang địa lão.

Bình luận

Để lại bình luận