Chương 115

Lâm Nhiên một mình ngồi chống cằm, có chút ngơ ngác, nhưng trong mắt người khác lại tỏa ra khí chất xinh đẹp trầm tĩnh.

Lâm Nhiên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô không thể tin được chớp mắt, phát hiện không phải là ảo giác, bóng dáng đó thực sự chính là đối tượng công lược đầu tiên của cô, Mộ Dung Tuyết!

Cô vẫn còn nhớ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, chiếc váy dài màu trắng ôm lấy thân hình mảnh mai, cả người toát ra khí chất rung động lòng người kia.

Trùng hợp thôi, nhất định là trùng hợp thôi, nàng ta chỉ là có bề ngoài giống Mộ Dung Tuyết thôi, có lẽ nàng ta còn không biết cô.

Lâm Nhiên có chút chột dạ quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất an, nghĩ đến khoảng thời gian bị Mộ Dung Tuyết dạy dỗ, cơ thể đáng xấu hổ của cô thế mà lại có phản ứng.

Kìm nén nhịp tim, bề ngoài trông cô vẫn rất bình tĩnh.

Khi Lâm Nhiên còn đang thất thần, một mùi hương xộc thẳng vào lỗ mũi cô, sau đó bên tai truyền đến một luồng hơi nóng: “Bảo bối, em quên chủ nhân của mình nhanh như vậy sao?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, hơi thở của Mộ Dung Tuyết lan đến một bên mặt Lâm Nhiên, khiến trên mặt cô lập tức như bị mây đỏ bao phủ. “Chị, chị … chị là Mộ Dung Tuyết?!” Lâm Nhiên có chút lắp bắp, không biết là vui mừng hay xấu hổ, nhưng có vẻ kinh ngạc nhiều hơn, Mộ Dung Tuyết sao lại có thể đến thế giới này! Ánh mắt của Mộ Dung Tuyết bị đôi môi hồng hào của Lâm Nhiên thu hút, nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, thì Lâm Nhiên đã bị nàng hôn từ lâu rồi. “Ừm, vì chị yêu em đến mức phải đuổi theo em đến đây.” Mộ Dung Tuyết cười dịu dàng, trìu mến nhìn Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên hơi cúi đầu, cô nhận ra là mình có tình cảm với Mộ Dung Tuyết, và cả những đối tượng công lược khác, nhưng hiện tại cô đã là người yêu của Tịch Dao, nhất thời cô không biết phải làm sao. “Tạm thời không nói chuyện này nữa, chị đã đặt phòng bao rồi, cùng nhau dùng bữa đi.” Mộ Dung Tuyết không có để ý, xẹt qua vấn đề này, nói. “Vâng, được thôi…” Lâm Nhiên ngừng suy nghĩ, trả lời. “Chúng ta đi thôi, bọn họ chắc cũng sắp đến rồi.” Mộ Dung Tuyết đứng dậy nói. “Bọn họ?” Lâm Nhiên có chút nghi hoặc.

“Em tới đó rồi sẽ biết.”

Mộ Dung Tuyết bí ẩn nói. “Ồ ~” Lâm Nhiên cũng không truy cứu, đi theo nàng.

Bình luận

Để lại bình luận