Chương 115

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 115

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Từ Ứng liếc mắt nhìn người bên cạnh anh, nhưng Khương Hân lại trực tiếp nhấc chân đi vào, thở phào nhẹ nhõm, trước mặt anh thì thào nói.

“Khương Nghị ở trong bệnh biện xảy ra chút chuyện, cậu ta muốn ra ngoài, cảm xúc quá kích, cầm lấy dao đâm hai y tá và một bác sĩ, giờ cậu ta đã bị cưỡng ép đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu.”

Chân mày rậm nhíu lại, anh nhìn bóng lưng cô đi vào trong biệt thự.

“Đừng để em ấy biết chuyện này, hãy giữ bí mật.”

“Vâng.”

Bây giờ cô ấy đang mang thai, không thể chịu được nhiều kích thích, cứ đợi cho đến khi đứa bé được sinh ra rồi nói.

Anh không hề động vào cô trong ba tháng tiếp theo của thai kỳ, cái bụng cô mỗi ngày một lớn hơn, việc di chuyển của cô trở thành một việc rất bất tiện, miếng thạch cao trên cánh tay vẫn là do anh tự mình dùng dụng cụ, thận trọng tháo gỡ nó ra, vì sợ rằng sẽ làm cô đau.

Người đàn ông này hoàn toàn trở thành nô lệ, lúc nào kêu cũng có mặt, khi ngủ cũng buộc chiếc chuông vào chân cô, ngay khi vừa lật người là anh tỉnh ngay, không thể để cô nằm nghiêng đè ép lên tim mà cứ ôm chặt cô vào lòng.

Khương Hân bắt đầu học cách sai bảo anh, hình như cô có làm quá đáng cỡ nào anh cũng sẽ không tức giận, kiên nhẫn mà đi mua tất cả những gì cô muốn ăn mang về, cho dù cô đột nhiên nói muốn chơi xếp hình, cũng kêu người đi mua hai nghìn chiếc xếp hình, để cô chơi tùy ý.

Cuối cùng, cô chỉ chơi được năm phút là không muốn chơi nữa, cô yêu cầu anh xếp các hình lại với nhau và muốn xem những bức tranh sau khi được phục chế, một người đàn ông ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn đống xếp hình của lũ trẻ, nhắm từng cái một mà đi xếp, nhìn thôi cũng đủ lóa mắt, nhức mỏi con ngươi.

Không biết đã qua bao lâu, anh ngước lên nhìn, người trên giường đang đỡ lấy đầu, sớm đã ngủ gục, anh bỗng bật cười, anh muốn dậy ngủ cùng cô, rồi nhìn bên cạnh dưới chân mình cả ngàn cái xếp hình, thở một hơi, lại tiếp tục cố gắng xếp tiếp.

Tội lỗi do chính mình gây ra, ngay cả khi quỳ xuống cũng phải hoàn thành.

Ngày tháng này kéo càng dài, cô càng thích thú, chỉ cần anh không đụng vào mình, cô càng đắm chìm trong sự cưng chiều của anh.

Nhưng càng lâu, đứa con trong bụng sắp chào đời, một khi đứa con trong bụng đã chào đời rồi thì cô không có bùa hộ mệnh mang thai nữa, khi đó thì thật sự khổ.

Phó Hựu ôm người vào lòng, vừa mới chìm vào giấc ngủ đã nghe thấy tiếng chuông chuyển động, chân cô đang động đậy một cách bất an.

“Sao thế?”

Vội vàng chống người dậy, nhìn thấy cả người cô cuộn tròn ở đó, một tay ôm lấy ngực, giọng nói khàn khàn, “Đau…”

“Đau ở chỗ nào?” Anh hoảng sợ ngồi dậy người, vuốt ve bụng cô, tưởng rằng đau bụng nhưng không ngờ cô lại ôm ngực, “Ngực đau, căng quá.”

Có điều gì đó không bình thường, cô cảm thấy mình có thể cảm nhận được điều gì đó, trong tiềm thức cô muốn tránh anh ra, nhưng không ngờ người đàn ông lại xuyên qua quần áo của cô trực tiếp đặt tay lên ngực đang đau của cô.

Đầu vú sưng tấy bị cọ xát giữa hai ngón tay, ngón tay của anh đột nhiên bị nhuộm ướt. Anh sững sờ một lát, rất nhanh liền phản ứng lại, trong giọng điệu có chút hưng phấn, “Bà xã, em đang chảy sữa!”

Tất nhiên là cô biết! Nghiến răng muốn lấy tay anh ra, anh lại càng dùng sức nhào nặn cặp vú của cô, cúi đầu dùng răng cắn nhẹ vào tai cô, cơ thể mẫn cảm nhanh chóng phản ứng lại.

“Đừng vội, tôi sẽ giúp em hút ra, nếu không em phải tiếp tục đau đó.”

Anh đã lên rất nhiều chiến lược cho thời điểm này, khi đọc sách báo về phụ nữ mang thai, anh đã biết sữa trong bầu ngực bị tắc bên trong không thải ra được sẽ rất đau, tất nhiên loại việc này phải để anh làm.

“Ngoan, để tôi hút cho em.”

Không đợi cô lên tiếng, gấp rút vén áo cô lên, từ trên đầu cô cởi ra.

Bình luận (0)

Để lại bình luận