Chương 115

: Thân Phận Công Khai
Trong đại điện Đông cung, ánh nắng sớm mai xuyên qua những ô cửa chạm khắc, chiếu lên sàn đá cẩm thạch lấp lánh. Không khí trang nghiêm nhưng căng thẳng, khi các quan viên thân cận và ám vệ tinh nhuệ của Tạ Du tập hợp đầy đủ. Tạ Du, vận triều phục đen thêu giao long vàng, đứng trên cao, ánh mắt sắc bén quét qua từng khuôn mặt. Bên cạnh hắn, Phó Ninh Dung đứng lặng, áo xanh nhạt toát lên vẻ thanh tao, nhưng đôi tay nàng khẽ run, che giấu nỗi lo lắng về khoảnh khắc sắp tới.

Tạ Du nắm tay nàng, ngón tay đan chặt, truyền cho nàng sự an ủi và sức mạnh. Hắn hít sâu, giọng trầm vang dội khắp đại điện. “Hôm nay, ta triệu tập các ngươi để công bố một sự thật quan trọng,” hắn nói, ánh mắt không rời khỏi đám đông. “Phó Ninh Dung, người đứng bên ta, không phải nam tử như các ngươi từng biết. Nàng là nữ nhân, và nàng là người ta yêu, người ta thề sẽ bảo vệ bằng cả mạng sống.”

Lời tuyên bố như sét đánh giữa trời quang, khiến cả đại điện chấn động. Những tiếng xì xào nổi lên, ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc đổ dồn về phía Phó Ninh Dung. Nàng đứng thẳng, cằm hơi ngẩng, dù trái tim đập mạnh vì áp lực. Nàng đã chuẩn bị tinh thần cho khoảnh khắc này, nhưng đối mặt với hàng chục cặp mắt vẫn khiến nàng cảm thấy như đứng trên lưỡi dao.

Một vị quan già, râu bạc trắng, bước ra, giọng run run nhưng đầy lo lắng. “Thái Tử điện hạ, việc này… việc này quá bất ngờ. Phó đại nhân giả nam nhiều năm, nếu tin tức lộ ra ngoài, e rằng triều đình sẽ đại loạn, uy tín của Đông cung cũng bị ảnh hưởng!”

Tạ Du nheo mắt, khí thế áp đảo khiến vị quan bất giác lùi lại. “Uy tín của Đông cung do ta định đoạt,” hắn nói, giọng lạnh như băng. “Phó Ninh Dung không chỉ là người ta yêu, nàng còn là người tài, đã cống hiến cho triều đình hơn bất kỳ ai trong các ngươi. Kẻ nào dám nghi ngờ nàng, chính là nghi ngờ ta. Kẻ nào dám làm tổn thương nàng, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”

Lời nói ấy không chỉ là tuyên bố, mà còn là lời thề sắt đá. Phó Ninh Dung nhìn Tạ Du, ánh mắt nàng lấp lánh xúc động. Hắn đã chọn đứng ra bảo vệ nàng, bất chấp mọi nguy cơ, bất chấp những sóng gió có thể ập đến. Nàng siết chặt tay hắn, giọng khẽ nhưng kiên định. “Tạ Du, ngài không cần làm điều này… Thân phận của ta, nếu công khai, sẽ gây rắc rối cho ngài.”

Hắn quay sang nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng cháy bỏng. “Ninh Dung, ta không muốn nàng sống trong bóng tối thêm một ngày nào nữa. Nàng xứng đáng được là chính mình, và ta muốn cả thiên hạ biết rằng nàng là người của ta.” Hắn nâng tay nàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay, hành động ấy khiến cả đại điện im lặng, chỉ còn tiếng tim nàng đập mạnh.

Phó Ninh Dung cảm nhận nước mắt chực trào, nhưng nàng kìm lại, mỉm cười nhẹ. “Nếu ngài đã quyết, ta sẽ đứng bên ngài, dù tương lai có ra sao.” Nàng bước lên, đối mặt với đám đông, giọng rõ ràng. “Ta là Phó Ninh Dung, và ta sẽ tiếp tục cống hiến cho triều đình, không vì thân phận, mà vì công lý và sự thật.”

Đám đông dần lắng xuống, một số người gật đầu, ánh mắt chuyển từ nghi ngờ sang kính nể. Tạ Du mỉm cười, kéo nàng sát vào lòng, tuyên bố cuối cùng. “Từ nay, Phó Ninh Dung là người của Đông cung, và bất cứ ai dám động đến nàng, chính là kẻ thù của ta.” Đại điện vang lên tiếng hô đồng thanh, khẳng định sự ủng hộ, dù vẫn còn những ánh mắt lo ngại lẩn khuất.

Khi mọi người giải tán, Tạ Du dẫn nàng ra hoa viên sau Đông cung, nơi hoa nhài nở rộ dưới ánh nắng. Hắn ôm nàng, thì thầm. “Ninh Dung, ta biết con đường phía trước không dễ, nhưng có nàng bên ta, ta không sợ gì cả.” Nàng tựa vào ngực hắn, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim hắn, biết rằng từ giờ, họ sẽ đối mặt mọi thứ cùng nhau, không còn bí mật nào chia cắt.

Bình luận

Để lại bình luận