Chương 1157

Dụ Bách Hàn nhìn hai bàn tay Đường Hạo và Lâm Mạn đang nắm chặt lấy nhau, ánh mắt tám chuyện quét xung quanh, khóe môi dần mím lại thành một nụ cười xấu xa: “Yo, Tiểu Như, điều này có nghĩa là cô muốn làm dâu của Long Thành chúng ta sao?”
Lâm Mạn Như chỉ cười không nói, mặt hơi đỏ lên.
Đường Hạo tươi cười, nhìn Dụ Bách Hàn với vẻ mặt khoe khoang: “Đúng vậy, trở về cậu nhanh chuẩn bị tiền mừng đi. Cuối cùng ông đây cũng cưới được vợ rồi.” Chờ được cô vợ này dễ dàng lắm sao?
Dụ Bách Hàn thật lòng vui mừng cho Đường Hạo: “Tiền mừng đương nhiên là không thể thiếu rồi. Này Đường Hạo, cậu phải cảm ơn tổ tiên đã truyền lại kỹ năng y học tốt như vậy, nếu không kiếp này cậu sẽ khó có thể cưới được vợ.”
“Ha ha ha…” mọi người nghe vậy đều bật cười.
Đúng vậy, nếu Đường Hạo không cứu Tư Không Ngự một mạng thì làm sao Tư Không Ngự có thể bằng lòng để Lâm Mạn Như đi.
Từ khi Hinh Nhã xuất hiện, Tư Không Ngự chưa bao giờ buông cô bé ra, vẫn luôn bế trong tay, đi đâu cũng mang cô bé đi, thậm chí lúc ăn còn đặt cô bé ngồi trên đùi mình. Đây vốn dĩ là phúc lợi độc quyền của Nam Cung Dạ, nhưng bây giờ lại được trao cho Tư Không Ngự. Người đứng đầu nhà Nam Cung đã ghen ghét đến chết, cả một buổi trưa đều trông giống như dáng vẻ của một người vợ nhỏ oán hận. Tư Không Ngự nhìn thấy vậy trong lòng cảm thấy rất mỹ mãn, làm cho Nam Cung Dạ tức nghẹn, tâm trạng anh ấy rất thoải mái.
Khi mặt trời chiều ngả về tây, Tư Không Ngự nhận được tin chiến thắng của Tư Không Nam, Tây Lăng Sưởng và Ngụy Uy bị giam cầm, nhà họ Mạc bị tiêu diệt.
Kết quả này đã nằm trong dự đoán từ trước của Tư Không Ngự. Mặc dù Tây Lăng Sưởng có tham vọng chính trị, nhưng thực tế vẫn còn thấp, lần này anh ta lại sốt ruột em gái mình nên còn chưa chuẩn bị đầy đủ. Mà tuy rằng kỹ năng chiến đấu của Ngụy Uy rất tốt nhưng so với Tư Không Nam do Tư Không Ngự đích thân bồi dưỡng thì còn kém hơn vài bậc. Cho nên trận chiến này, lúc Tư Không Ngự tỉnh lại thì kết quả đã được định.
Thương Lang xin chỉ thị: “Chưởng giáo, thượng tướng Tư Không Nam nói đã chuẩn bị tốt để nghênh đón chưởng giáo trở về thành chủ trì mọi chuyện, bây giờ chúng ta có nên rời đi luôn không?”
Tư Không Ngự tham lam lưu luyến ôm lấy Hinh Nhã không hề ngẩng đầu lên: “Nói cho Tư Không Nam biết, tôi sẽ lại trên đảo một đêm, sáng mai trở về, bảo cậu ấy tạm thời thay ta chủ trì mọi chuyện.” Mơid ở cùng Hinh Nhã được mấy tiếng đồng hồ, bây giờ anh ấy không lỡ rời đi.
Nam Cung Dạ lạnh lùng liếc xéo nói: “Tư Không Ngự, anh thật sự là hôn quân, như vậy rồi mà cũng không chịu trở về. Anh ôm con gái tôi đến nghiện rồi đúng không?”
Tư Không Ngự nhìn Nam Cung Dạ đầy khiêu khích: “Cái gì mà ôm con gái của ngươi, Hinh Nhã cũng là con gái của tôi, do tôi nuôi lớn, sau này…”
Tư Không Ngự đột ngột dừng lại. Anh ấy chỉ muốn nói rằng sau này Hinh Nhã còn phải làm con dâu của nhà Tư Không, nhưng điều này dường như không thể. Anh ấy nghĩ đến Tây Lăng Vi, trong lòng xẹt qua một cơn đau âm ỉ. Cô ấy thực sự khiến anh ấy thất vọng, vì sự ngu ngốc của cô ấy mà tất cả những điều tốt đẹp đều tan vỡ. Cô ấy không chỉ hủy hoại tình cảm của anh ấy, mà còn cả những giấc mơ mà anh ấy đã khao khát từ lâu.
Ngày mai khi anh ấy trở về Tây Lăng sẽ ký thỏa thuận ly hôn với cô ấy, sau này đến chết cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Anh ấy có thể không truy cứu những sai lầm mà cô ấy đã gây ra cho mình, coi như đó là một sự đền bù cho việc để cô ấy sống vô ích trong 4 năm.

Đương nhiên Nam Cung Dạ biết Tư Không Ngự đang nghĩ gì. Mặc dù anh từng khinh thường người làm quân tử, nhưng lần này, anh lại quyết định trở thành quân tử. Cho nên anh không nói gì nữa, tạm thời để Hinh Nhã trong lòng của Tư Không Ngự.

Bình luận

Để lại bình luận