Chương 1158

Lãnh Nhược Băng nhìn Tư Không Ngự, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ và buồn bã. Nếu cô có thể chia làm hai thì nhất định một nửa sẽ ở bên cạnh Nam Cung Dạ, nửa còn lại sẽ ở bên cạnh làm bạn thật lâu với Tư Không Ngự, Tư Không Ngự thật sự rất cô độc. Vốn tưởng rằng Tây Lăng Vi là đích đến hạnh phúc cuối cùng của anh ấy, nhưng ai biết rằng đó lại là một thảm họa lớn trong cuộc đời anh ấy, suýt chút nữa giết chết anh ấy. Cô sẽ không bao giờ thuyết phục anh ấy đuổi theo Tây Lăng Vi nữa.
Đối với tất cả những người có thể làm tổn thương đến Tư Không Ngự, Lãnh Nhược Băng đều không muốn nhắc đến chuyện này một lần nữa.
Tư Không Ngự không muốn buông Hinh Nhã ra, Hinh Nhã cũng luôn bám lấy anh ấy, Lãnh Nhược Băng không đành lòng tách hai người họ ra. Vì vậy cô đợi đến khi bọn họ chơi muộn sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa phòng Tư Không Ngự: “Tư Không Ngự, tôi phải đưa Hinh Nhã đi tắm rồi đi ngủ, đã muộn rồi.”
Tư Không Ngự giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, có chút mất mát: “Thời gian trôi nhanh như vậy sao?” Anh ấy còn chơi chưa đủ với Hinh Nhã, nghĩ đến sáng mai đã phải nói lời tạm biệt, trong lòng anh ấy rất buồn bã.
Lãnh Nhược Băng đi đến bên cạnh Tư Không Ngự, chậm rãi ngồi xuống, nhìn mặt anh ấy: “Tư Không Ngự, đừng buồn được không. Lúc trước đều là do tôi không tốt, tôi không nên cố gắng tác hợp chuyện của anh với Tây Lăng Vi. Sau này anh sẽ gặp được một người phụ nữ định mệnh sẽ cho anh hạnh phúc cả đời.”
Tư Không Ngự không lên tiếng, chỉ cười nhạt, người phụ nữ định mệnh trong cuộc đời anh ấy. Haiz, anh ấy không nghĩ mình sẽ gặp lại bất kỳ người phụ nữ nào nữa, bởi vì trái tim anh ấy đã đóng lại từ đây. Ngoại trừ ký ức về Lãnh Nhược Băng thì, anh ấy sẽ không bao giờ động lòng trước bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Đối với việc thừa kế thần điện thì sau này nó có thể sẽ được truyền lại cho người trong gia tộc, hãy cũng có thể tìm lớn một người phụ nữ để sinh cho anh ấy một người thừa kế.
Nói tóm lại, anh ấy sẽ không còn vì phụ nữ mà đau lòng và mệt mỏi nữa.
Tư Không Ngự âu yếm vuốt ve mái tóc của Hinh Nhã. Đứa nhỏ này là do anh ấy nuôi nấng, anh ấy dồn hết toàn bộ tình yêu thương của một người bà vào cô bé: “Hinh Nhã, theo mẹ đi ngủ đi.”
Hinh Nhã ngoan ngoãn đứng dậy, ôm lấy cổ Tư Không Ngự hôn anh ấy: “Ba Tư Không, ba đừng buồn, nếu ba đồng ý thì sau này con có thể hứa với ba là sẽ gả cho con trai của ba.”
Hinh Nhã cảm thấy rằng mình đã làm một điều chuyện đặc biệt cực kỳ vĩ lớn. Vì để làm cho ba Tư Không vui vẻ, ngay cả anh Phàm mà cô bé yêu thích nhất cô bé cũng có thể từ bỏ.
“Ha ha ha…” Tư Không Ngự thấp giọng cười, nhìn Hinh Nhã giống như đang nhìn bảo vật quý giá nhất. Đúng vậy, anh ấy muốn có một đứa con trai để kết hôn với Hinh Nhã, nhưng thật đáng tiếc…
Lãnh Nhược Băng biết rằng có một số đau đớn muốn quên đi thì phải cần thời gian. Vì vậy cô cũng không có cách nào khuyên nhủ được Tư Không Ngự. Cho nên cô bế Hinh Nhã lên và rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa đóng lại, Tư Không Ngự tắt đèn trong phòng, trong bóng tối, anh ấy cảm thấy sự cô đơn ầm ầm ùa về.
Lãnh Nhược Băng bế Hinh Nhã trở về phòng, Nam Cung Dạ một mình chán nản, đột nhiên mắt sáng lên, đứng dậy bế Hinh Nhã vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Công chúa nhỏ của ba đã về rồi!” Bảo bối nhà mình bị người ta cướp đi cả buổi chiều, lúc này anh có cảm giác giống như đã đánh mất rồi lại tìm được.
Lãnh Nhược Băng bĩu môi: “Đàn ông có con gái thì lập tức không cần vợ nữa, hừ.” Để lại câu nói chua chát này, Lãnh Nhược Băng xoay người đi vào phòng tắm.
Hinh Nhã liếc nhìn phòng tắm, thì thầm vào tai Nam Cung Dạ: “Ba, mẹ lại ghen rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận