Chương 1159

“Ha ha ha…” Nam Cung Dạ mỉm cười véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hinh Nhã: “Không sao, ba sẽ dỗ mẹ con.”
Hinh Nhã chớp chớp đôi mắt to: “Ba dỗ như thế nào?”
Nam Cung Dạ nghĩ nghĩ, cười xấu xa: “Ba có tuyệt chiêu riêng.”
Hinh Nhã cười khúc khích, đang định nói thêm gì đó thì Lãnh Nhược Băng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn Nam Cung Dạ với vẻ mặt giận dữ. Anh nói tuyệt chiêu, đương nhiên là cô biết đó là cái gì. Bây giờ người đàn ông này rất không biết xấu hổ, ngày nào cũng kêu giúp cô có thêm chút tình yêu của chồng.
Nam Cung Dạ cười thần bí với Lãnh Nhược Băng, bế Hinh Nhã bước vào phòng tắm. Tắm rửa và thay quần áo cho con gái, sau đó anh đưa cô bé vào phòng ngủ nhỏ, kể chuyện và dỗ cô bé ngủ. Mọi việc đều được thực hiện suôn sẻ, giống như là một người ba hiếu thảo.

Lãnh Nhược Băng bĩu môi, tự mình lên giường nghỉ ngơi. Không có việc gì làm, vì vậy cô tìm một cuốn sách để đọc. Cô không ngủ được, bởi vì cô biết cho dù cô có ngủ thì nhất định một lát nữa Nam Cung Dạ cũng sẽ đánh thức cô dậy.
Rất nhanh, Nam Cung Dạ dỗ Hinh Nhã ngủ xong thì đi ra, nhìn Lãnh Nhược Băng trên giường, anh cười nói: “Bây giờ vợ anh thật sự càng ngày càng ngoan, còn biết chờ chồng ngủ.”
Lãnh Nhược Băng oán hận liếc mắt một cái: “Nếu em không đợi anh thì anh sẽ tốt bụng để yên cho em đi ngủ chứ?”
“Không, sẽ không.” Nam Cung Dạ chém đinh chặt sắt, buông tha cho cô thì chẳng phải là anh sẽ bỏ qua mất phúc lợi của mình sao.
Lãnh Nhược Băng oán hận liếc nhìn Nam Cung Dạ, tức giận kéo chăn bông bao kín chặt người, ném cho anh một cái lưng.
Nam Cung Dạ mỉm cười lên giường, ôm người và chăn vào lòng: “Thái độ của em như vậy là sao? Em tự tiện rời khỏi Long Thành, chuyện này anh còn chưa tính sổ với em đâu!”
Lãnh Nhược Băng còn lâu mới mắc bẫy anh, tự tin nói: “Em về nhà mẹ đẻ thì làm sao chứ?”
Nhà mẹ đẻ? Đúng là một lời đơn thuần, nhưng vì Tư Không Ngự mà anh cảm thấy nhà mẹ là đầm rồng hang hổ.
Nam Cung Dạ nghiến răng: “Một chút hối lỗi cũng không có ư?”
Lãnh Nhược Băng im lặng, Nam Cung Dạ cảm thấy cô bị khinh thường nghiêm trọng, vì vậy kéo cô qua nhìn thẳng vào anh: “Thật sự là một người vợ bướng bỉnh càng ngày càng khó dạy, hửm?”
Duỗi tay véo cằm Lãnh Nhược Băng, đè nén cơn giận: “Có phải đem đã quá tốt với Tư Không Ngự rồi không? Em chạy tới cứu mạng anh ta còn chưa nói, lại còn hầu hạ anh ta uống nước. Em làm cho lòng dạ anh trống trải bao nhiêu, hả?”
“Ha ha ha…” Lãnh Nhược Băng không nhịn được cười khanh khách. Sau nhiều năm như vậy, người đàn ông này vẫn keo kiệt như thế.
Nụ cười của Lãnh Nhược Băng càng khiến Nam Cung Dạ tức giận hơn, ôm cô vào lòng như một con gà, sau đó nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống.
Nam Cung Dạ vốn tưởng rằng mình có thể trừng phạt người phụ nữ trong vòng tay mình, nhưng Lãnh Nhược Băng lại đẩy mạnh anh ra: “Không được, Nam Cung Dạ, em sợ anh phải kiêng quan hệ một thời gian.”
“Tại sao?” Nam Cung Dạ nghiến răng.
Lãnh Nhược Vân nhẹ nhàng cầm chiếc que thử thai ở đầu giường lên đưa cho Nam Cung Dạ: “Đáp án là ở đây.”
Nam Cung Dạ nghi ngờ cầm que thử thai nhìn hai vạch biểu thị dương tính, có nghĩa là vợ anh lại mang thai.
“Thật sao?” So với lần đầu tiên Lãnh Nhược Băng mang thai, Nam Cung Dạ có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, anh có rất nhiều câu hỏi: “Không phải là em đang muốn tra tấn tôi mà làm giả chứ, hửm? Que thử thai từ đâu ra?” Trên phi cơ của anh sao có thể có que thử thai chứ?
Lãnh Nhược Băng mềm mại gục xuống ngực Nam Cung Dạ, ngước lên nhìn bộ râu mới mọc với khuôn mặt đẹp trai của anh, duỗi bàn tay ngọc ra nhẹ nhàng vuốt ve: “Đó là lần cuối cùng anh đưa em và Hinh Nhã đi chơi, em đã đặt nó ở đây, vừa rồi tình cờ nhìn thấy, vì vậy nên đã thử. Chính là vậy đó.”

Bình luận

Để lại bình luận