Chương 116

Đồ của hoàng gia, dù là thứ gì cũng là thượng phẩm, Hoàng hậu lại còn đặc biệt chọn ngọc Hoà Điền có tính mềm, nhưng khi thứ này tiến vào cơ thể, Ninh An vẫn không nhịn được hít hà trước cái lạnh, nàng vô thức cào lên lưng Hoàng hậu.

Móng tay của nàng không dài, nhưng vẫn có thể thấy tiếng Hoàng hậu xuýt xoa.

Tiểu Đế Cơ chỉ cảm thấy tủi thân vô cùng, người bị kẹp ở giữa là nàng mà nàng lại không có chỗ nào để bám vào.

Thứ kia cắm trong người nàng một lúc thì cuối cùng cũng ấm lên, nàng quá căng thẳng mà hai chân cứng đờ rủ xuống.

Còn Nữ hoàng, chỉ đợi thời khắc này, hai thứ thô to cứ như vậy cắm thẳng vào trong cơ thể nhỏ nhắn của nàng.

Hai cái rất gần nhau, chỉ cách một vách mỏng, luân phiên ma sát.

Khoái cảm kịch liệt ấy khiến Ninh An không thốt nên lời, cổ trắng nõn ngửa hết cỡ, nàng không phát ra được tiếng nào, thậm chí chân còn rủ xuống không quấn lấy eo Hoàng hậu, bắt đầu run rẩy co rút.

Mà hai người được Ninh An bao bọc cũng đạt tới khoái cảm tột độ, thậm chí Nữ hoàng bắt đầu cảm thấy đau.

Hoàng hậu lo lắng nhìn Nữ hoàng, sợ sẽ làm tiểu Đế Cơ bị thương.

Nữ hoàng lại liếc Hoàng hậu một cái, sau đó ghé bên tai Ninh An, cắn tai nàng:

“Ninh Nhi đừng sợ, thả lỏng ra chút.”

Nhìn Ninh An dần hoàn hồn, Nữ hoàng đắc ý nhìn Hoàng hậu, lại phát hiện ở nơi hai người kết hợp, một dòng dâm dịch lấp lánh bắn lên người Hoàng hậu.

Tiểu Đế Cơ đã có lòng mời, đương nhiên hai người đã động tình sẽ không cô phụ ý tốt này.

Thân thể Ninh An bị hai người ôm chặt, không thể động đậy, chỉ có thể theo động tác của hai người, tận lực tìm một tư thế thoải mái.

Nhưng chẳng bao lâu, tiểu Đế Cơ eo mềm do va chạm giữa hai người trước sau liền ngã xuống giường, tựa đầu vào vai Nữ hoàng, nheo mắt thở dốc.

Cơ thể nàng thực sự không thể chịu đựng được nữa, nàng cảm thấy như không thể phát huy được chút sức lực nào trong cơ thể, chỉ nhờ mẫu hoàng và Hoàng hậu ôm chặt nàng mới không ngã xuống.

Nhưng hai người bên cạnh hiển nhiên còn chưa vừa lòng:

“Sao thế, mới không đến một canh giờ, Ninh Nhi còn chưa kịp làm gì nữa.”

Ninh An đang ngơ ngác không nghe rõ người đang hỏi nàng, chỉ cảm thấy những lời ở giữa khiến nàng choáng váng.

“Không đến một canh giờ?”

Ninh An nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nàng thậm chí còn cảm thấy một ngày đã trôi qua, nàng còn đang thắc mắc tại sao hai người lại không hề nghỉ ngơi.

Chỉ sau vài hiệp, chăn bông dưới người nàng đã ướt đẫm, dịch thể nhớp nháp đã bị vắt ra khỏi cơ thể nàng, vấy bẩn trên cơ thể ba người họ tiếp tục phát ra âm thanh dày đặc từ động tác của họ.

Dái tai của tiểu Đế Cơ chuyển sang màu đỏ.

Bây giờ cả căn phòng tràn ngập mùi hương của nàng, nàng là người dễ xúc động nhất.

Trong khoảnh khắc nàng đang xuất thần, con cáo đuôi to

“đồng cảm”

phía sau lập tức tiến đến gần nàng, vòng tay qua eo nàng, ổn định cơ thể đang run rẩy của nàng.

Bình luận

Để lại bình luận