Chương 116

Rất nhanh, hai người đã đến một nhà hàng, sau khi xuống xe, Mộ Dung Tuyết dẫn Lâm Nhiên đi vào phòng bao.

Khi nàng mở cửa ra, đôi mắt của Lâm Nhiên lập tức mở to, Tịch Dao vậy mà lại đang ở bên trong! “Tịch Dao!

Sao chị lại ở đây?” Lâm Nhiên trong lòng càng nghi hoặc hơn.

“Ngồi xuống trước đi, chờ mọi người đông đủ, thì chúng ta bắt đầu nói chuyện.” Tịch Dao nhẹ nhàng nói, ra hiệu cho Lâm Nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Còn có người khác sao?”

Lâm Nhiên có chút bất an.

Tịch Dao chỉ cười dịu dàng với Lâm Nhiên rồi không nói thêm gì nữa, Lâm Nhiên cũng không thể hỏi thêm câu nào.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên, ba bóng dáng thanh mảnh bước vào. Đôi mắt Lâm Nhiên lại trừng to, cô kêu lên: “Mộ Yên Hàn, Phỉ Đồng, Phỉ Na!”

Lâm Nhiên cảm thấy có chút không ổn, bọn họ sao có thể đến thế giới này, mấu chốt là bọn họ còn biết Tịch Dao! “Đã lâu không gặp, Nhiên Nhiên.” Mộ Yên Hàn nhìn Lâm Nhiên với vẻ mặt phức tạp. “Tiểu Nhiên Nhiên, cho ta hôn một cái nào ~” Phỉ Đồng chọc ghẹo Lâm Nhiên, mỉm cười nhìn cô, trong khi Phỉ Na đứng sang một bên, chỉ im lặng nhìn cô. “Mọi người, mời ngồi.” Tịch Dao nhàn nhạt nói.

Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Tịch Dao chậm rãi tiết lộ nguyên do.

Bọn người Mộ Dung Tuyết đến thế giới này một tháng trước, cũng chính là cùng người ở thế giới song song trao đổi linh hồn, lúc mới tới đây phải mất một khoảng thời gian để thích ứng, cho nên bây giờ bọn họ mới đi tìm Lâm Nhiên.

Mối quan hệ giữa họ tương tự như mối quan hệ của những người vô tính, họ có mối liên hệ với nhau nhưng có tính cách độc lập.

Họ trò chuyện một lúc lâu, Lâm Nhiên ngây người suốt thời gian đó, mặc dù hiểu rõ nhưng điều đó cũng làm mới góc nhìn của cô, mang lại cho cô một cảm giác rất mộng ảo. “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên?” Tịch Dao vẫy tay trước mặt Lâm Nhiên, kéo Lâm Nhiên ra khỏi dòng suy nghĩ. “A?” Lâm Nhiên vẫn có chút mơ hồ. “Nhiên Nhiên, em không cần phải gánh nặng tinh thần đâu, chúng tôi đều chấp nhận lẫn nhau, chúng tôi đều yêu em, cho nên em không cần phải lo lắng về cảm thụ của chúng tôi.” Tịch Dao nhìn vào mắt Lâm Nhiên, trong lời nói tràn ngập chân thành không gì sánh được. “Tịch Dao…” Lâm Nhiên nhìn Tịch Dao, sau đó quay lại nhìn bốn người còn lại, cúi đầu nói: “Để em bình tâm lại đã.” Nói xong, Lâm Nhiên đứng dậy rời đi.

Cô thực sự cần phải bình tâm lại, phải suy nghĩ thật kỹ, cô thực sự không nỡ làm tổn thương bất kỳ ai trong số họ, nếu họ không để ý thì tại sao cô lại phải làm ra vẻ này kia làm gì.

Bình luận

Để lại bình luận