Chương 116

: Tin Đồn Lan Truyền
Chỉ vài ngày sau khi Tạ Du công khai thân phận Phó Ninh Dung, kinh thành như sôi sục trong những lời thì thầm và tin đồn. Những kẻ thù của Đông cung, đứng đầu là Nhị hoàng tử Tạ Lẫm và Lưu Hoàng quý phi, không bỏ lỡ cơ hội. Một tin đồn độc ác lan truyền khắp triều đình và dân chúng: Thái Tử Tạ Du bất trung, bị một nữ nhân giả nam thao túng, sẵn sàng phản bội triều đình vì tình riêng. Tin đồn được thổi phồng, từ những lời bóng gió trong các tửu lâu đến những bản tấu chương công khai chất vấn uy tín của Tạ Du.

Triều đình chia rẽ. Một số đại thần trung thành với Tạ Du ra sức bảo vệ, nhưng những kẻ cơ hội hoặc ủng hộ Tạ Lẫm bắt đầu dao động, đòi triệu tập đại hội để xem xét tư cách Thái Tử. Trong Đông cung, không khí nặng nề, nhưng Tạ Du vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi kiếm sẵn sàng chém đứt mọi âm mưu.

Phó Ninh Dung, dù bị cơn bão tin đồn vây lấy, không để mình chìm trong hoảng loạn. Nàng biết Tạ Lẫm đang lợi dụng thân phận của nàng để hạ bệ Tạ Du, và nàng không thể để hắn thành công. Trong phòng làm việc tại Hình Bộ, nàng âm thầm thu thập chứng cứ, lật lại các hồ sơ cũ liên quan đến Tạ Lẫm và Lưu Sung. Nàng phát hiện một loạt thư từ bí mật giữa Tạ Lẫm và các quan viên địa phương, trong đó hắn hứa hẹn ân sủng để đổi lấy sự ủng hộ trong cuộc tranh giành ngôi vị.

Mỗi đêm, nàng ngồi bên án thư, ánh nến lập lòe chiếu lên khuôn mặt kiên định. Nàng phân loại thư từ, ghi chép chi tiết, và lập kế hoạch phản công. Một lần, Tạ Du đến thăm, thấy nàng vẫn miệt mài làm việc dù trời đã khuya. Hắn cau mày, kéo nàng ra khỏi bàn, giọng trầm thấp nhưng đầy lo lắng. “Ninh Dung, nàng không cần tự đẩy mình vào nguy hiểm. Việc này, để ta xử lý.”

Nàng ngẩng lên, ánh mắt rực cháy quyết tâm. “Tạ Du, ngài đã mạo hiểm vì ta, giờ là lúc ta đứng lên vì ngài. Tạ Lẫm muốn dùng ta để hạ ngài, nhưng ta sẽ khiến hắn hối hận.” Nàng đưa cho hắn một tập giấy, trên đó là bằng chứng về những giao dịch ngầm của Tạ Lẫm. “Đây là bước đầu. Nếu chúng ta công khai những thứ này, triều đình sẽ thấy ai mới là kẻ bất trung.”

Tạ Du đọc lướt qua, ánh mắt lóe lên sự tự hào. Hắn kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán. “Nàng đúng là bảo bối của ta,” hắn thì thầm, giọng đầy yêu chiều. “Nhưng Ninh Dung, nàng phải cẩn thận. Tạ Lẫm không từ thủ đoạn, và Lưu Sung vẫn đang lẩn khuất.”

Nàng gật đầu, tay nắm chặt tay hắn. “Ta biết. Nhưng ta không sợ, vì có ngài bên ta.” Họ ngồi bên nhau, lập kế hoạch chi tiết để phản bác tin đồn và vạch trần Tạ Lẫm. Phó Ninh Dung đề xuất tổ chức một buổi triều nghị công khai, nơi nàng sẽ trình bày bằng chứng và khẳng định lòng trung thành của Tạ Du. Tạ Du đồng ý, nhưng không quên nhắc nhở. “Dù thế nào, ta không muốn nàng mạo hiểm. Nếu có nguy hiểm, ta sẽ đứng trước nàng.”

Nàng mỉm cười, ánh mắt ấm áp. “Cùng nhau,” nàng nói, và hắn gật đầu, siết chặt tay nàng. Dưới ánh nến, họ tiếp tục chuẩn bị, biết rằng trận chiến này không chỉ vì ngôi vị, mà còn vì tình yêu và niềm tin họ dành cho nhau. Tin đồn có thể lan truyền, nhưng với sự đoàn kết của họ, không gì có thể khiến Tạ Du thất bại.

Bình luận

Để lại bình luận