Chương 1161

Tư Không Ngự cũng cười không nói gì thêm.
Lúc này, Đường Hạo cũng đi ra cùng Lâm Mạn Như. Trên mặt Lâm Mạn Như tràn đầy áy náy: “Chưởng giáo, tôi có thể đi cùng ngài trở về Tây Lăng, đợi tất cả mọi chuyện ổn định lại thì sẽ về Long Thành.”
Tư Không Ngự hiếm khi dịu dàng với Lâm Mạn Như: “Chuyện của Tây Lăng đã ổn định, tôi không cần cô nữa, cô có thể yên tâm trở về Long Thành kết hôn.” Anh ấy lập tức ngước mắt nhìn về phía Đường Hạo: “Lần này còn phải cảm ơn Đường thiếu đã cứu mạng.”
Đường Hạo nở nụ cười vô cùng xán lạn, nhẹ nhàng ôm Lâm Mạn Như vào lòng: “Chúng ta xem như đôi bên cùng có lợi, tôi cứu anh một mạng, anh đưa tới cho tôi một người vợ, không ai nợ ai.”
Trước kia, tất cả mọi người chưa từng nghĩ đến tứ thiếu gia của Long Thành lại có quan hệ hòa hợp với Tư Không Ngự như vậy. Bọn họ đều cho rằng bọn họ vĩnh viễn sẽ là kẻ thù không thể hòa giải. Gặp mặt không có gì khác ngoài chém giết, nhưng hôm nay vậy mà bọn họ lại trở thành bạn.
Tất cả điều này đều là nhờ Lãnh Nhược Băng và Hinh Nhã.
Tư Không Ngự đưa mắt nhìn Lãnh Nhược Băng và Hinh Nhã thật sâu, xoay người bước xuống máy bay. Thời gian không thể trì hoãn, Nam Cung Dạ ra lệnh cho Quan Vũ lập tức cất cánh.
Tư Không Ngự quay lưng về phía biển cả mênh mông, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn máy bay của Nam Cung Dạ đi xa. Mặt trời mới mọc phủ lên người anh ấy ánh sáng đỏ thẫm, vẻ đẹp trai của anh ấy mang theo cảm giác thê lương.
Khi hòn đảo trở lại yên tĩnh, bên cạnh anh ấy chỉ còn lại Thương Lang và Arthur.
Tư Không Ngự nhẹ nhàng xoay người nhìn về phía tây, không lâu sau, vài chiếc trực thăng quân sự xuất hiện giữa không trung, logo trên thân máy bay là quân của Tư Không Nam.
Rất nhanh, máy bay hạ cánh xuống đảo, Tư Không Nam nhanh chóng nhảy xuống máy bay, chạy đến trước mặt Tư Không Ngự: “Chưởng giáo, rất xin lỗi, để ngài chịu khổ rồi.”
Tư Không Ngự mỉm cười: “Cậu làm rất tốt, tôi rất hài lòng.”
Khi mặt trời hoàn toàn nhảy ra khỏi mặt biển, chiếu sáng toàn bộ thế giới, Tư Không Ngự lên máy bay xuất phát về phía Tây Lăng, đó là con đường trở về vinh quang.
Nhiều con đường trong thần điện Tây Lăng bị nổ tung, đang gấp rút sửa chữa, nhưng phần lớn cung điện đều còn nguyên vẹn, vì vậy Tư Không Ngữ vẫn về thẳng thần điện. Vừa mới vào lớn điện của chương giáo không được bao lâu, Thiên hoàng Tây Lăng và Cung Ỷ vương phi đã dẫn theo một số chức sắc quân sự và chính trị quan trọng tiến vào hội kiến.
Vẻ mặt Thiên hoàng Tây Lăng rất xấu hổ: “Tư Không chưởng giáo, hoàng thất đã xuất hiện Tây Lăng Sưởng tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn.” Đương nhiên, Tây Lăng Vi là con gái của ông ta, ông ta cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng lúc này, ông ta lại không muốn nói ra.
Vẻ mặt Tư Không Ngự lạnh nhạt: “Thiên hoàng không cần phải tự trách, tất cả những gì Tây Lăng Sưởng làm đều không liên quan gì đến hoàng thất. Thiên hoàng cũng không cần phải ôm đồm quá nhiều trách nhiệm.” Tạm dừng hai giây, anh ấy nhẹ nhàng ngước mắt lên: “ Cung Ỷ vương phi, ở đây tôi có một thỏa thuận ly hôn, xin hãy chuyển nó cho Tây Lăng Vi.”
Mặc dù Tây Lăng Vi đã phạm sai lầm lớn nhưng không ai dám bắt cô ấy nếu không có lệnh của Tư Không Ngự, cho nên hiện tại cô ấy vẫn an toàn ở trong cung. Tư Không Nam lúc nào cũng phái người canh gác bên ngoài cung, sợ cô ấy chạy trốn.
Thiên hoàng Tây Lăng đột ngột ngước mắt lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng. Tất nhiên ông ta không muốn hoàng thất và thần điện cắt đứt quan hệ thông gia, nhưng những chuyện ngu xuẩn mà Tây Lăng Vi đã làm khiến ông ta không thể mở miệng.
Cung Ỷ vương phi liếc nhìn Thiên hoàng Tây Lăng, đôi mắt khôn ngoan lóe lên hai lần, sau đó mỉm cười nhìn Tư Không Ngự: “Tư Không chưởng giáo, A Vi ngu ngốc phạm sai lầm, mang đến sự hổ thẹn cho hoàng thất, ngài không trừng phạt con bé, chỉ cho con bé một thỏa thuận ly hôn, như vậy là rộng lượng khai ân, tôi thay con bé cảm ơn ngài.”

Tư Không Ngự nhẹ nhàng rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa, chuyện đã qua không thể quay lại, cho nên tốt nhất đừng nhắc đến nữa.
Đương nhiên Cung Ỷ vương phi không muốn cắt đứt hôn sự giữa hoàng thất và thần điện, vì vậy bà ta mỉm cười dịu dàng hiền thục: “A Vi phạm sai lầm làm tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, đây là do hoàng thất bồi dưỡng nhân tài năng không đủ thỏa đang, nhất định tôi sẽ tiến cử một công chúa thông minh hơn cho Tư Không chưởng giáo.”
Tư Không Vũ hừ lạnh một tiếng, trào phúng nhìn Cung Ỷ vương phi: “Cung Ỷ vương phi, ngài muốn gửi thêm một quả bom nữa cho tôi sao?”
Giọng nói của Tư Không Ngự không cao nhưng rét lạnh thấu xương, điều này làm cho Thiên hoàng Tây Lăng và Cung Ỷ vương phi có chút xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.
Sự giễu cợt trên mặt Tư Không Ngự không hề giảm còn tăng thêm một chút lạnh lùng: “Bây giờ như vậy chế độ liên hôn giữa hoàng thất và thần điện nên bị bãi bỏ đi.”
Lúc này, xác thật là hoàng thất không có thể diện ngẩng đầu, cho nên Tư Không Ngự đưa ra quyết định cuối cùng, không hề ai có dị nghị.

Bình luận

Để lại bình luận