Chương 117

Khi cô bị mù đã có vài lần nghe thấy tiếng pháo hoa. Lúc ấy, cô nghĩ rằng nếu mình có thể nhìn thấy thì cô không còn mong muốn điều gì nữa.

Con người quả nhiên là sinh vật tham lam, có được rồi lại muốn nhiều hơn.

Nghĩ đến kết quả xét nghiệm ADN hôm nay, cô không khỏi tránh né sự thân mật của anh trai.

Cô vốn đã sợ nhột nên việc tránh hơi thở của anh phả vào tai cũng không có gì đáng trách.

Diệp Nam Phong kéo khóe miệng của cô cong lên: “Tại sao trông em dường như không vui?”

Diệp Chi lắc đầu, không nói lời nào.

Bầu không khí ấm áp của gia đình bốn người hôm nay khiến cô bối rối.

Diệp Nam Phong đang hồi hộp chờ kết quả xét xử của cô, nhưng bên ngoài anh vẫn tỏ vẻ không chút để ý mà an ủi Diệp Chi: “Chi Chi, nếu em mệt thì đi ngủ trước đi.”

Diệp Chi xoay người lại và kéo lấy tay anh.

Đôi mắt cô sáng rực trong pháo hoa: “Thực ra ba có nhóm máu B đúng không?”

Cuối cùng cô ấy cũng đã nói ra.

Diệp Nam Phong cúi đầu nhìn cô: “Hửm?”

“Mỗi người đều có gen H, chỉ khi có gen này mới có thể thể hiện nhóm máu AB. Gen H trong cơ thể của ba đã bị biến đổi, trở nên vô hiệu, nên khi xét nghiệm máu, vì không có kháng nguyên B nên máu của ba được hiển thị là nhóm máu O.”

Cô hoàn toàn không hiểu những điều này, nhưng cô vẫn có thể tìm hiểu được. Là một bác sĩ, làm sao anh trai có thể không biết điều này.

Những lý lẽ anh dùng để thuyết phục cô đều sai, và cô mới lấy lại niềm tin rằng mình là con ruột của ba mẹ.

Tất cả đều do anh trai làm.

Diệp Nam Phong thừa nhận rất dứt khoát, anh nói: “Đúng vậy, cho nên ba mẹ đều là nhóm máu O, còn anh thì là B.”

Diệp Chi nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Nam Phong, muốn từ trong ánh mắt anh đọc được sự hoảng loạn và chột dạ, nhưng anh không có những cảm xúc đó, thậm chí còn có một chút mong đợi cùng hưng phấn.

Vì vậy, anh ấy chỉ thích thú với cảm giác cấm kỵ này, việc phá vỡ mối quan hệ anh em có thể khiến anh ấy càng điên cuồng hơn.

Giống như lúc đầu anh không hề sợ ba mẹ phát hiện ra anh và cô lén lút làm những chuyện đó, hiện tại anh cũng không sợ bị phát hiện, vì có được cô mà anh không ngần ngại đá cô ra khỏi nhà, đoạn tuyệt đường lui của cô.

Ba mẹ không còn là ba mẹ nữa.

Nhưng nếu tiết lộ ra, thì gia đình vừa đón giao thừa này lại trở nên u ám và hỗn loạn. Lúc đó, cô và anh trai muốn sống chung lần nữa, dù ba mẹ có đồng ý hay phản đối, thì họ đều sẽ bị tổn thương.

Năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi.

Chuông năm mới vang lên, đã là năm ngoái rồi.

Diệp Nam Phong đột nhiên nắm lấy tay cô, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út tay phải.

Anh nói: “Chúc mừng năm mới.”

Sau khi Diệp Chi xác minh được danh tính của mình và biết mình chính là em gái ruột của anh, anh mới mang nhẫn cho cô.

Diệp Chi xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn trực tiếp vào đôi mắt của Diệp Nam Phong, mang theo sự tò mò và thâm trầm mà cô chưa từng có.

Với ngũ quan sắc nét và lạnh lùng, cho nên lúc không có cảm xúc gì thì vẻ mặt Diệp Nam Phong vẫn có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Những người như vậy thường được người khác phái yêu thích.

Gió đêm lạnh lẽo, dù pháo hoa rực rỡ náo nhiệt đến đâu cũng không thể thay đổi được cảm giác lạnh buốt trong lòng. Diệp Chi đứng bên ngoài hồi lâu bắt đầu run rẩy, Diệp Nam Phong ôm chặt lấy eo cô: “Lạnh lắm à?”

“Dạ.” Diệp Chi đột nhiên kiễng chân lên, hôn nhẹ lên môi anh: “Chúc mừng năm mới.”

Cô không nói về kết quả xét nghiệm, mà trực tiếp hôn anh.

Điều này có nghĩa là cô ấy đã chấp nhận chuyện này?

Diệp Nam Phong hơi cúi người, hôn đi hôn lại môi cô, nụ hôn càng ngày càng sâu hơn. Diệp Chi không chịu nổi cách hôn từ nông đến sâu này, không đến vài phút mà hai chân cô đã bắt đầu mềm nhũn.

“Ấm hơn chút nào không?”

Anh không cho Diệp Chi về phòng mà lại dùng cách kỳ lạ này.

Đôi mắt Diệp Chi ngấn nước, cô đặt tay mình lên cánh tay anh: “Một chút, vẫn còn hơi lạnh….”

Bình luận

Để lại bình luận