Chương 117

Lúc đi qua ký túc xá số 8, Cố Ngưng dừng bước, nhưng rất nhanh đã đuổi kịp Nhậm Sơ Tuyết. Đi thẳng đến ký túc xá cuối cùng bên trái sân trường, Nhậm Sơ Tuyết đang đi ở phía trước mới dừng bước.

Nhậm Sơ Tuyết xoay người, đỏ mặt, chậm rãi buông bàn tay đang nắm chặt ra, vươn đến trước mặt cô ấy, trong lòng bàn tay còn cầm vài gói bánh quy giòn bông tuyết đã được đóng gói kỹ.

“Bạn học, mình đã đến ký túc xá rồi…

Vừa rồi thật sự rất cảm ơn bạn, nếu không bạn thì mình đã ngồi qua trạm mất rồi. Đây là bánh bông tuyết do mình tự làm, nếu, nếu bạn không thích, có thể vứt đi…”
Thấy Cố Ngưng không có ý đưa tay ra nhận, Nhậm Sơ Tuyết như bị kim đâm một cái, khó xử muốn rụt tay lại.

Trong nháy mắt khi cô muốn rút tay về, cổ tay bị người ta nắm chặt lấy.

Cố Ngưng xoay người, tay kia chậm rãi xẹt qua lòng bàn tay cô, lúc chạm vào lòng bàn tay giống như có dòng điện nhỏ nhẹ nhàng chạy qua, cô ấy thản nhiên nói,
“Không cần khách sáo.”
Nhậm Sơ Tuyết hoảng hốt cúi đầu,
“Vậy mình đi trước đây.”
Đi được vài bước, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, thiếu nữ lại quay đầu lại, thiếu chút nữa đụng phải Cố Ngưng.

“…

Nhân tiện, bạn có uống nhiều rượu không?

Buổi tối trở về có thể pha một ly trà đặc, thêm một ít nước chanh vào bên trong…

Trước kia ba của mình uống say, đó là cách mà mình hay dùng để giải rượu cho ông ấy đấy.”
Giọng nói của Nhậm Sơ Tuyết rất nhỏ.

Nói xong, cũng không dám nhìn cô ấy, lại lạch bạch chạy về ký túc xá.

Cô bé nhỏ của cô ấy, người mà cô ấy đã gặp trong trường tiểu học, ngửi thấy mùi rượu trên áo sơ mi của cô ấy, nhanh chóng nghĩ rằng cô ấy đã uống say.

Cố Ngưng ngây ngốc bật cười.

Rồi lại vì tâm tư tinh tế của người thiếu nữ, trái tim nổi lên một chút gợn sóng.

Cô ấy vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng của Nhậm Sơ Tuyết biến mất ở góc rẽ cầu thang, lúc này Cố Ngưng mới chậm rãi quay đầu trở về, ký túc xá của cô ở tòa nhà số 8.

Vừa đi, Cố Ngưng mở ra một miếng bánh bông tuyết mềm.

Nghiêm túc mà nói, cô ấy cũng không thích ngọt.

Nhưng chỉ có đồ của Sơ Tuyết cho, mỗi một lần, lần nào cô ấy cũng ăn hết, hơn nữa còn không chia sẻ với những người khác.

Trước kia lúc vẫn còn trao đổi thư từ qua lại, mỗi tuần ở bên cạnh bức thư, hoặc là ở dưới ghế của đàn dương cầm, Cố Ngưng thỉnh thoảng còn có thể tìm được bánh quy đối phương để lại cho cô ấy, vài món bánh ngọt hoặc là món điểm tâm ngọt gì đó.

Món điểm tâm ngọt Nhậm Sơ Tuyết làm luôn ngọt đúng mức, giống như con người của cô vậy.

Ngay từ đầu, Cố Ngưng cho rằng mùi vị ngọt ngào như kẹo đường trên người đối phương bắt nguồn từ bánh quy bông tuyết mềm, nhưng khi chiếc bánh thực sự hòa tan trong miệng mình, cô ấy vẫn nhạy bén phát hiện ra sự khác biệt.

Cô ấy như đang suy nghĩ.

Có lẽ, cách duy nhất để biết được vị ngọt trên người cô gái như thế nào, là khi cô ấy tự mình nếm qua. Đêm hôm đó, trong giấc mơ, trong sương mù tràn ngập đáy lòng. lần đầu tiên Cố Ngưng ăn tươi nuốt sống cô gái của mình.

Bình luận

Để lại bình luận