Chương 117

Sáng hôm sau, Nguyên Sắt Sắt tỉnh dậy với cảm giác êm ái trong vòng tay Dư Tu Bách. Hắn vẫn ngủ say, gương mặt giãn ra, khóe môi cong nhẹ, như đang mơ một giấc mơ đẹp. Nàng khẽ mỉm cười, ngón tay chạm vào má hắn, lòng tràn đầy hạnh phúc. Đêm qua, hắn không chỉ khiến nàng chìm trong khoái lạc, mà còn dùng sự dịu dàng và yêu thương xoa dịu mọi lo âu của nàng về thai kỳ và sóng gió ở Giao Châu.

“Biểu ca, huynh đúng là… làm ta mệt muốn chết…” Nguyên Sắt Sắt thì thầm, giọng mang chút oán trách, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười. Nàng muốn đánh thức hắn, nhưng lại không nỡ, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn hắn, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tim.

Dư Tu Bách khẽ động, mở mắt, bắt gặp ánh mắt nàng. “Sắt Sắt, nàng lại ngắm ta trộm à? Hửm?” Hắn trêu, kéo nàng vào lòng, môi khẽ chạm lên trán nàng. “Nàng có mệt không? Đêm qua… ta có hơi quá không?” Giọng hắn trầm ấm, mang theo chút áy náy, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia gian xảo.

Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực hắn. “Huynh còn hỏi! Huynh rõ ràng cố ý, nói là sẽ nhẹ, nhưng mà… nhưng mà…” Nàng ngừng lại, không biết nói tiếp thế nào, chỉ cảm thấy cả người nóng ran. Hắn đêm qua như một con sói đói, không buông tha nàng, khiến nàng kêu khẽ không biết bao nhiêu lần, đến giờ cơ thể vẫn còn chút ê ẩm.

Dư Tu Bách bật cười, ôm nàng chặt hơn. “Sắt Sắt, nàng đáng yêu thế, ta làm sao kiềm chế được? Với lại, nàng mang thai con ta, ta càng muốn yêu thương nàng nhiều hơn.” Hắn thì thầm, cúi xuống hôn lên môi nàng, nụ hôn dịu dàng nhưng vẫn khiến tim nàng đập loạn.

“Biểu ca, huynh… huynh đừng làm loạn! Hôm nay huynh còn phải ra doanh trại, đừng để cha huynh trách.” Nguyên Sắt Sắt đẩy hắn ra, nhưng sức lực yếu ớt chẳng thể kháng cự. Nàng biết, chỉ cần hắn muốn, nàng sẽ không thể giữ được sự rụt rè.

Dư Tu Bách dừng lại, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, lòng chợt mềm nhũn. “Được, ta nghe nàng. Nhưng Sắt Sắt, tối nay nàng phải ngoan, để ta bù thêm một chút.” Hắn nháy mắt, đứng dậy chỉnh trang y phục, nhưng không quên quay lại hôn nàng lần nữa, để lại một dấu hôn nhạt trên cổ nàng.

Nguyên Sắt Sắt bĩu môi, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Nàng ngồi trong lều, nhìn bóng lưng hắn khuất dần, lòng chợt dâng lên một tia bất an. Tin Đông Di quấy nhiễu ngày càng rõ ràng, và thái độ của Dư Chú với Dư Tu Bách càng lúc càng gay gắt. Nàng lo rằng, nếu chiến sự bùng nổ, Dư Tu Bách sẽ phải ra chiến trường, để lại nàng và đứa con chưa ra đời.

Buổi chiều, một biến cố bất ngờ xảy ra. Dư Chú đột nhiên triệu Nguyên Sắt Sắt đến gặp, khiến nàng không khỏi hồi hộp. Trong lều chính, Dư Chú ngồi trên ghế cao, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng. “Nguyên Sắt Sắt, ngươi mang thai con của Tu Bách, nhưng ngươi có biết, nó đang bị ngươi làm liên lụy?” Giọng ông trầm thấp, mang theo sự uy nghiêm khiến nàng khẽ run.

Nguyên Sắt Sắt cắn môi, cố giữ bình tĩnh. “Cha chồng, con không hiểu ý ngài. Con chỉ muốn ở bên biểu ca, cùng huynh ấy gánh vác mọi thứ.” Nàng nói, giọng nhỏ nhưng kiên định, ánh mắt không hề né tránh.

Dư Chú nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia phức tạp. “Ngươi yếu ớt, lại mang thai, chỉ tổ vướng chân nó. Nếu Đông Di tấn công, ngươi nghĩ Tu Bách có thể yên tâm ra trận khi ngươi thế này?” Lời ông như lưỡi dao, đâm thẳng vào lòng nàng.

Nguyên Sắt Sắt siết chặt tay, nước mắt lấp lánh nhưng không rơi. “Cha chồng, con sẽ không là gánh nặng. Con sẽ chăm sóc tốt bản thân, để biểu ca không phải lo.” Nàng nói, giọng run run, nhưng tràn đầy quyết tâm.

Dư Chú hừ lạnh, phất tay cho nàng rời đi. Khi Nguyên Sắt Sắt trở về lều, lòng nàng nặng trĩu. Nàng không muốn Dư Tu Bách biết chuyện này, sợ hắn vì nàng mà đối đầu trực tiếp với cha. Nhưng khi Dư Tu Bách trở về, nhìn thấy gương mặt u sầu của nàng, hắn lập tức nhận ra có điều bất thường.

“Sắt Sắt, nàng sao vậy? Ai bắt nạt nàng?” Dư Tu Bách kéo nàng vào lòng, ánh mắt sắc bén, như muốn tìm ra nguyên nhân. Hắn ôm nàng thật chặt, bàn tay vuốt ve lưng nàng, như muốn xoa dịu mọi tổn thương.

Nguyên Sắt Sắt tựa vào ngực hắn, nước mắt cuối cùng cũng rơi. “Biểu ca… ta chỉ muốn huynh bình an… ta sợ huynh vì ta mà khổ…” Nàng thì thầm, giọng nghẹn ngào, khiến trái tim hắn đau nhói.

Dư Tu Bách cúi xuống, hôn lên mắt nàng, lau đi nước mắt. “Sắt Sắt, đừng sợ. Có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương nàng, kể cả cha ta.” Hắn nói, giọng kiên định, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Hắn kéo nàng nằm xuống, hôn nàng thật sâu, như muốn dùng tình yêu của mình xua tan mọi nỗi đau.

“Biểu ca… yêu ta đi…” Nguyên Sắt Sắt thì thầm, chủ động ôm lấy cổ hắn, đôi môi chủ động tìm đến môi hắn. Nàng muốn dùng cơ thể mình an ủi hắn, muốn cả hai quên đi những sóng gió ngoài kia.

Dư Tu Bách sững người, sau đó ánh mắt rực cháy. Hắn đè nàng xuống, cởi bỏ y phục nàng, hôn từ cổ xuống ngực, xuống bụng, rồi dừng lại ở nơi bí ẩn. Hắn dùng môi và lưỡi trêu đùa, khiến nàng cong người, tiếng rên quyến rũ vang lên. “Sắt Sắt, nàng là của ta… mãi mãi…” Hắn thì thầm, tiến vào nàng, từng nhịp mãnh liệt nhưng đầy yêu thương, như muốn khắc sâu lời thề ấy vào tim nàng.

Đêm ấy, họ quấn quýt, quên đi mọi lo âu, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt. Nhưng ngoài lều, bóng dáng một binh sĩ lặng lẽ báo tin cho Dư Chú, rằng Đông Di đang chuẩn bị một cuộc tấn công lớn. Sóng gió đang đến, và Dư Tu Bách sẽ phải đối mặt với lựa chọn khó khăn nhất.

Bình luận

Để lại bình luận