Chương 117

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 117

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Nhưng mà em…”.

“Nhanh lên đi!!! Ưm…”.

Thấy cô đau đớn đến mức như vậy, hắn nào dám khước từ thêm nữa, liền lập tức chạy lại nằm xuống bên cạnh cô. Nhìn thấy cô đang cuộn tròn người lại ôm chặt lấy bụng mình, cuối cùng hắn cũng không thể nào kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình nữa rồi: “Anh thật lòng xin lỗi em. Dư Dư à, là lỗi của anh rồi… Tất cả đều là do anh đã làm đau em…”.

“…” Nhìn thấy hắn đang đỏ hoe cả mắt lên vì khóc lóc, Lục Hiểu Dư lúc này mới biết được là mình đã đùa quá trớn rồi.

Cô tức tốc ngồi bật dậy, nhưng thật tâm mà nói thì phần thân dưới của cô lúc này không còn chút sức lực nào nữa rồi. Cô chỉ đành bất lực nương tựa vào lồng ngực rắn chắc của người kia mà thôi.

“Em không đau như anh nghĩ đâu, tất cả đều là do em đang diễn kịch để lừa anh thôi mà. Ngoan nào, mau nín đi!”.

“Rõ ràng là em đang có đau mà…” Hắn siết chặt lấy cô hơn nữa, yết hầu khẽ động đậy lên xuống: “Chỗ đó của em sưng đỏ cả lên hết rồi kìa…”.

Ừ thì đúng là nó có hơi đau rát thật đấy, nhưng cũng không đến nỗi phải nhập viện để điều trị làm gì cả.

Lục Hiểu Dư đột nhiên sực nhớ tới một thứ gì đó, cô chống người gắng gượng ngồi dậy, rồi bò đến bên cạnh để lấy chiếc túi xách của mình. Cô nhẹ giọng trấn an hắn: “Anh đừng có mà khóc lóc mè nheo giống như một đứa trẻ nhỏ nữa đi. Nín đi rồi em nói cho anh nghe cái này.”.

Người đàn ông vẫn cứ ôm khư khư lấy vòng eo của cô không chịu buông ra, hắn vốn dĩ không định đáp lại lời cô nói nhưng rồi vẫn không sao kiềm lòng được mà hỏi: “Em định nói với anh chuyện gì vậy?”.

“Anh còn nhớ những gì mà em đã nói với anh lần trước chứ? Cái chuyện em phải kiếm tiền để trả nợ ấy.”.

“Anh còn nhớ.”.

Cô thuận miệng “ừm” lên một tiếng, rồi từ trong túi xách của mình lấy ra hai món đồ. Một là chiếc ví da màu đen của hắn, hai là chiếc hộp nhẫn nhung mà hắn đã dùng để cầu hôn cô. Cô không chút chần chừ liền nói tiếp ngay: “Vậy anh có biết món nợ đó là từ đâu mà ra không?”.

“Anh không biết.”.

“Hửm? Sao lại có thể không biết được cơ chứ? Món nợ đó là từ anh mà ra đấy?”.

Mi tâm hắn khẽ nhíu lại, hắn vẫn không thể nào hiểu được cô đang nói cái gì nữa: “Khoan đã nào. Anh không hề nhớ là bản thân mình có cho em mượn nợ bao giờ cả.”.

“Cái thứ người vung tiền như rác nhà anh thì làm sao mà nhớ được cái quái gì cơ chứ.” Cô cầm lấy tấm thẻ ngân hàng màu đen đưa cho hắn, rồi nói tiếp: “Toàn bộ số tiền mà anh đã dùng để mua chuộc tôi ra khỏi chợ đen, số tiền mà anh đã cho tôi ngay sau khi chúng ta quan hệ với nhau lần đầu tiên, cả số tiền mà anh đã cho cha dượng của tôi để ông ấy có thể trả hết nợ ở sòng bạc nữa, tất cả số tiền đó đều nằm ở trong tấm thẻ này đây. Không hề sai một li, cũng chẳng hề thiếu đi một đồng nào đâu.”.

Người đàn ông cầm lấy tấm thẻ đen quyền lực trong tay mình, thật tâm hắn vẫn không thể nào hiểu nổi được. Cô chỉ vì một chút tiền mọn này mà lại phải dày công làm việc cực khổ đến như vậy sao? Đến cả hắn còn không thể nào nhớ rõ được là mình đã cho cô bao nhiêu tiền nữa, vậy mà cô lại….

“Lục Hiểu Dư à, số tiền đó là anh cho em mà, em lại quy nó ra thành nợ nần để làm gì cơ chứ? Có đáng hay không vậy?”.

“Có gì mà lại không đáng cơ chứ?” Cô nói tiếp, còn kỹ lưỡng giải thích thêm cho hắn hiểu: “Con người tôi trước nay tính tình vốn rất sòng phẳng, không hề thích phải mắc nợ bất kỳ ai cả.”.

“Nhưng mà…”.

“Không có nhưng mà gì hết cả!” Cô nhíu mày lại, rồi chỉ tay thẳng vào lồng ngực rắn chắc của hắn: “Số tiền đó đối với anh mà nói thì chẳng là gì cả, nhưng đối với tôi mà nói thì nó lại là cả một gia tài đó!”. “Vả lại số tiền mà anh đã cho tôi cũng đâu có mục đích gì vẻ vang cho cam đâu, tất cả đều là lấy thân thể của tôi ra để làm giao dịch mà thôi. Ăn bánh thì phải trả tiền, hai chữ “tình nhân” này tôi không muốn phải nhận lấy thêm nữa đâu.”.

Tống Ngụy vẫn giữ nguyên một bộ mặt không thể nào hiểu nổi: “Em làm vợ của anh rồi thì làm gì còn được gọi là tình nhân nữa cơ chứ?”.

Lục Hiểu Dư khẽ chép miệng một cái, đúng là thứ nam nhân không hề hiểu được tâm tư của phụ nữ mà. Cô hậm hực chống hai tay lên hông rồi hùng hồn tuyên bố thẳng thừng: “Tôi! Lục Hiểu Dư tôi chính là không muốn phải nợ nần gì anh cả, kể cả người đó có là anh đi chăng nữa thì tôi cũng không hề muốn.”.

Cô dùng ngón tay gõ gõ nhẹ lên tấm thẻ đen trong tay hắn, rồi nghiêm nghị lên tiếng nói tiếp: “Lễ đường này chính là của riêng tôi, tôi không hề muốn phải mang theo cái quá khứ dơ bẩn này để tiến vào trong lễ đường đâu. Số tiền này tôi trả lại hết cho anh, cũng là để trả luôn cả hai chữ “nhân tình” nhục nhã kia nữa.”.

“Về sau này sẽ chỉ còn lại một Lục Hiểu Dư duy nhất mà thôi, tuy rằng thân phận của tôi không có gì quá nổi bật cả, nhưng tôi sẽ là người đường đường chính chính gả cho Tống Ngụy anh.” Cô còn không quên nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Anh biết chưa hả?”.

Người đàn ông bị cô giáo huấn cho một trận đến mức mặt mày trở nên đờ đẫn cả đi, hốc mắt hắn đỏ rực lên vì xúc động. Nhịp tim hắn đập nhanh như trống hội, hắn vội vàng ôm chầm lấy cô gái nhỏ vào lòng mình rồi hôn lên tới tấp. Thì ra cái thứ cảm giác mà hắn đã ngần ấy năm trời chán ghét đến cùng cực, lại chính là loại cảm giác hạnh phúc đến mức nghẹn ngào như thế này đây. Tống Ngụy hắn trước nay chưa từng hề đánh giá cao chuyện hôn nhân gia đình, không phải là vì gia môn nhà hắn bất hạnh gì cả, mà chỉ đơn giản là vì hôn nhân có quá nhiều sự ràng buộc không cần thiết. Mà loại người thích tự do tự tại như hắn, chính là cực kỳ ghét cái thứ ràng buộc không đáng có này.

Nào có ngờ được rằng lại có ngày hắn bị thứ gọi là tình yêu làm cho mù quáng cả đi, lại còn mong cầu có được cái thứ ràng buộc không đáng có này nữa chứ.

Lục Hiểu Dư bị hắn siết chặt đến mức muốn ngạt thở cả đi, nhưng cô vẫn vui vẻ không hề quan tâm chút nào. Người đàn ông của cô bây giờ tâm tình đang vô cùng hoảng loạn, cứ đợi cho hắn định thần lại tâm trạng đã, sau đó muốn bàn chuyện gì tiếp thì cũng chưa hề muộn mà.

Trầm luân trong mớ cảm xúc hỗn độn một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng đã định thần lại được tâm trạng của mình. Hắn nhẹ nhàng mân mê gò má mềm mại của cô: “Vậy nên em mới cố gắng bằng mọi giá giấu giếm anh chuyện này hay sao?”.

“Nếu không thì là gì cơ chứ?” Cô khẽ mếu môi một cái: “Nếu không phải vì trước đây anh đã hạ lệnh hạn chế lại mọi hoạt động công việc của em, thì em đã không phải khó khăn đến mức phải đi tích góp từng đồng từng cắc một như vậy rồi.”.

Ra là như vậy à, thảo nào cho dù có say khướt đến mức nào đi chăng nữa thì cô vẫn cứ kín miệng như bưng.

“Nhưng mà nếu như không có anh thì em cũng đâu có thể nào kiếm được tiền nhanh đến như vậy được đâu? Một con diễn viên tuyến 18 thì lấy đâu ra được hợp đồng ngon mà ký cơ chứ?” Hắn cũng thuận miệng nói thêm vào một câu: “Tất cả những chuyện đó chẳng phải đều là nhờ có anh hay sao?”.

Cái tên nam nhân thối tha này!!!.

Thấy gương mặt cô xám xịt lại vì tức giận, hắn cũng không dám dại dột mà trêu chọc thêm nữa, liền vội vàng mượn chuyện khác để lấp liếm đi: “Hôm nay em trả hết nợ rồi thì còn định trả luôn cả chiếc nhẫn này lại cho anh nữa hay sao?”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận