Chương 117

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 117

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Rõ ràng thành tích tốt như vậy, lại bởi vì Liễu Duc mà không thể sống tùy tâm sở dục, đây còn không phải đáng thương là gì? Nếu đem đầu óc thông mình của cậu cho tôi thì tốt rồi.”

Cô nhấp nhấp đôi môi, ngước mắt nhìn cậu ta, “Cậu là đang ghen tị với tôi sao?”

Đường Duệ cười, “Có thể nói là như vậy.”

Bầu không khí tức khắc trầm mặc, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, cô cúi đầu tiếp tục viết.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của giày cao gót , còn tưởng rằng lão sư đến, ngẩng đầu nhìn, phát hiện là một người quen thuộc, tóc dài màu đen cuộn sóng đáp trên vai, quần áo phong cách thành thục , quả thực không giống bộ dạng của một sinh viên .

Bạch Chi cố ý nhìn thoáng qua xe lăn cô đang ngồi, cười càn rỡ cực kỳ, “Tôi thấy trong danh sách người tàn tật viết tên của cô, còn tưởng rằng là hoa mắt, tới đây xem một chút, không nghĩ tới đúng thật là Vệ Duy Nhất cô a, sao vậy, ba cô lấy tiền từ đâu ra mà cho cô vào đại học vậy? Nghe nói công trường xảy ra chuyện nên có bồi thường, không phải là dùng này số tiền đi?”

“Thật đáng thương thật đáng thương ha ha ha, cô mẹ nó sao lại thành người tàn tật! Có cần nhờ học tỷ này chiếu cố cho hay không? Tôi thực thiện lương a.”

Cô ta cười đến không khép miệng được, khuyên tai tua rua khoa trương mà cũng run rẩy theo .

mặt Vệ Duy Nhất không biểu tình , cũng không cảm thấy bị động chạm gì, chỉ thấy cô ta bị thần kinh.

Đường Duệ bị tiếng cười cùng động tác khoa trương của Bạch Chi, cầm lòng không đậu mà cũng cười, phát giác có người ngồi cạnh, vội vàng im miệng nói xin lỗi.

“Không phải cười cô.”

“Tôi biết.”

Bạch chi lúc này mới phát hiện bên người Vệ Duy Nhất có một nam sinh đang ngồi, tóc ngắn sạch sẽ, ngũ quan cương ngạnh , hốc mắt thâm thúy cơ trí,áo xanh phối với áo khoác trắng bên ngoài, tràn đầy hormone thanh xuân , ngồi ở trên ghế hai chân dài phản cuộn lên , có thể thấy là rất cao, khí chất nổ tung.

Tức khắc thu lại tươi cười khoa trương, đôi tay tinh tế đặt ở trước bụng , nở một nụ cười ưu nhã .

“Ai nha Duy Nhất, chân bị thương sao lại không cùng học tỷ nói một câu, có bị nặng không a? Học tỷ quen biết toàn bộ lão sư ở đây, bói một tiếng sẽ chiếu cố cô hơn một chút a!”

Vệ Duy Nhất nhướng mày, xem thái độ của cô ta đột nhiên biến chuyển, hỏi trọng điểm, “Cái kia, giới thiệu một chút, vị bên cạnh cô là ?”

Đường Duệ thực tự giác giới thiệu, “Năm nhất công trình ban ba Đường Duệ, xin chào học tỷ .”

Hắn lộ ra ý tươi cười, thanh âm ôn nhu từ tính vững vàng , trong phút chốc giống như có thứ gì trong tim nổ tung, đôi mắt Bạch Chi nhìn thẳng, vươn tay tới.

“Học đệ xin chào! Tôi, cái kia tôi là năm hai khoa diễn xuất, Bạch Chi, Bạch trong màu trắng, Chi trong sơn chi !”
Hắn như bừng tỉnh gật đầu, cầm tay cô, “tên học tỷ rất êm tai.”

“Cậu cũng vậy! Tên cũng rất dễ nghe!”

“Cảm ơn học tỷ.”

Đường Duệ muốn đem tay lùi về , thấy cô lại duỗi một cái tay khác ra, đôi tay bao vây tay hắn, ánh mắt phát ra ánh sáng si mê.

Bàn tay thô ráp, lòng bàn tay còn có vết chai, vừa thấy chính là do chơi bóng rổ lâu năm mà lưu lại! Bàn tay to rộng, rất ấm áp , má ơi, cứu mạng, người nam nhân này thật soái!

Vệ Duy Nhất nhìn khóe miệng cô ta nước miếng sắp ngăn không được nữa, cô ta đột nhiên mở miệng, trước nuốt nước miếng, nheo mắt lại si ngốc cười, “Học đệ cho cái phương thức liên hệ đi ? Nhân duyên của tôi rất rộng, có chuyện gì tôi che chở cậu!”

Tươi cười ở khóe miệng Đường Duệ có chút cứng đờ, “Được…… Có thể buông tay trước không? Tôi muốn lấy di động.”
“Được được được!”

Cô ta kích động đến sắp nhảy dựng lên, hoàn toàn đã quên mục đích tới nơi này là để nhục nhã cô, cầm trong tay số điện thoại, hưng phấn nhảy nhót rời đi.

Bình luận

Để lại bình luận