Chương 117

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 117

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng không ngờ Ninh Thiến lại tự mình viết kịch bản, sắp xếp cho họ hai vai nam chính. Trần Tử Tĩnh đóng vai hoàng đế, Hứa Hiến Lâm đóng vai hoàng tử giả làm công chúa được nước địch phái đến để bảo vệ em gái mình. Hai người từ kẻ địch lại trở nên thấu hiểu lẫn nhau, cuối cùng với sự giúp đỡ của hoàng đế, hoàng tử đã đánh bại kẻ thù lên ngôi vua. Từ đó hai quốc gia cùng tồn tại hòa bình giúp đỡ lẫn nhau.

Trong kịch bản còn có một cảnh nam tử giả trang thành nữ nhân đi dụ dỗ hoàng đế, Hứa Hiến Lâm đầu đầy hắc tuyến.

Các chị em gái của Ninh Thiến đều nhất trí ủng hộ kịch bản với vẻ mặt hào hứng.

“Ồ, Hiến Lâm ca ca không phải đã từng biểu diễn khiêu vũ trong bữa tiệc sao? Trong vở kịch sân khấu này, biểu diễn một điệu múa kiếm này để quyến rũ hoàng đế, chắc không có vấn đề gì?”

Hứa Hiến Lâm cau mày, đúng là trước đó không hiểu sao cậu ấy có biểu diễn một điệu nhảy, nhưng cậu dường như không giỏi khiêu vũ cho lắm…

Trần Tử Tĩnh hùng hổ đặt tay lên vai Hứa Hiến Lâm, sự chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến Hứa Hiến Lâm gần như bị Trần Tử Tĩnh ôm trọn.

Anh chàng này, không biết từ lúc nào đã thích dính lấy cậu ta.

Hứa Hiến Lâm tức giận trừng mắt nhìn Trần Tử Tĩnh một cái.

Mặc dù cậu dường như không bận tâm cho lắm.

“Cứ thử xem.” Trần Tử Tĩnh trìu mến siết chặt ngón tay Hứa Hiến Lâm: “Kịch bản này rất thú vị.”

Hứa Hiến Lâm nhất thời cảm thấy trên mặt nóng lên, ngẩn người quên phản bác: “… Được rồi, có thể thử một chút.”

Ninh Thiến và các chị em gái hai mắt sáng ngời hớn hở.

Vở kịch sau đó trở nên rất nổi tiếng trên sân khấu tiệc mừng của trường, và mối quan hệ dường như không rõ ràng giữa hoàng đế cao lớn uy nghiêm và hoàng tử đẹp trai chịu nhục cũng làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi trên diễn đàn.

Hứa Hiến Lâm cảm thấy mình thực sự đã thay đổi rất nhiều trong một năm qua, từ một tên mọt sách chỉ biết chạy đua với thời gian để học tập trở thành một người vui vẻ và năng động hơn, có thể trải nghiệm cuộc sống đại học.

Sau bữa tiệc, họ cùng nhau tổ chức tiệc BBQ và ăn mừng thành công của vở kịch.

Nhìn nụ cười trên mặt mọi người, Hứa Hiến Lâm thầm nghĩ.

Tương lai còn dài, và tất cả họ sẽ phát triển thành những người tốt hơn.

“Tôi nghe nói rằng tháng kỷ niệm của trường sẽ được tổ chức cùng với đại hội thể thao của trường. Đội bóng rổ của chúng ta cũng tham gia một số môn thể thao phải không?” Từ Mục mở miệng.

“Lão Trương… đừng lại gần như vậy…” Đội trưởng tỏ ra uy nghiêm, đẩy cái đầu đầy mồ hôi của Lão Trương ra, Lý Triết Viễn lại chui vào ôm lấy vai Từ Mục.

“Hãy tham gia cùng đội vô địch! Nhất định chúng ta sẽ giành được kết quả tốt! Nghe nói giải thưởng của đại hội thể thao lần này khá hấp dẫn, chẳng hạn như giày thể thao hàng hiệu, vòng tay thể thao, tai nghe bluetooth… Hehehe…”

“Tớ cùng Lý Triết Viễn đăng ký.” Từ Mục bất đắc dĩ nhìn hắn.

“Cái gì! Hai người sao lại đăng kí nhanh như vậy!” Lão Trương nhìn như thể bị phản bội bởi những người bạn thân chí cốt của mình.

“? Cậu đang nói ai vậy?”

“Đội trưởng, tớ sai rồi!”

Lý Triết Viễn ghé sát vào tai Từ Mục thì thầm: “Đội trưởng, cậu biết đấy, tớ không muốn nhanh chút nào, còn có thể chống đỡ được rất lâu.”

Từ Mục lỗ tai đỏ bừng, hình tượng đội trưởng nghiêm túc trong nháy mắt bị phá vỡ, nhìn con chó săn lông vàng to lớn đôi mắt ướt át, lại không thể nói ra lời trách mắng nào.

Cuối cùng, hắn chỉ thấp giọng lẩm bẩm: “Nhiều người như vậy, cậu đang nói cái gì?”

Lý Triết Viễn nghe vậy, cười đáp: “Được, tối nay tớ chỉ nói cho mình cậu biết.”

Khi đến đại hội thể thao của trường, Từ Mục đăng ký chạy đường dài 3000 mét và chạy tiếp sức 4 * 100.

Đối với học sinh bình thường mà nói có thể sẽ rất thống khổ, nhưng đối với những học sinh thể thao, 3000 mét chỉ là một quãng đường khởi động.

Đứng trên đường đua, Từ Mục rất bình tĩnh.

Cho đến khi tập thể các thành viên của đội bóng rổ xuất hiện bên lề.

Những ông già thô kệch mặc đồng phục cổ vũ lớn màu hồng, xếp thành một hàng, giơ quả bóng cổ vũ lên và la hét để cổ vũ cho Từ Mục.

“Đội trưởng! Cố lên! 3000 mét cũng không thể thua đội điền kinh!”

“Đội bóng rổ đại học A vô địch!”

“Đội trưởng đội bóng rổ cũng là đội trưởng hoạt náo viên!”

Từ Mục trên mặt nóng lên, cơ hồ muốn tìm một cái khe đất chui vào.

Mặc dù trước đây hắn đã cố gắng trở thành hoạt náo viên để cổ vũ và động viên các tuyển thủ làm việc chăm chỉ, nhưng mấy người cũng đừng có nói to như vậy chứ?

Bình luận (0)

Để lại bình luận