Chương 117

: Trí Tuệ Của Hoàng Hậu Tương Lai
Trong căn phòng nhỏ tại Hình Bộ, ánh nến lập lòe chiếu lên khuôn mặt Phó Ninh Dung, làm nổi bật đôi mắt sắc bén và sự kiên định không lay chuyển. Đêm đã khuya, nhưng nàng vẫn miệt mài lật giở từng cuộn giấy, kiểm tra từng manh mối liên quan đến Tạ Lẫm và Lưu Sung. Tin đồn về Tạ Du vẫn lan truyền khắp kinh thành, nhưng nàng không để những lời thị phi làm lung lay quyết tâm. Nàng biết, để bảo vệ Tạ Du và dập tắt âm mưu của Tạ Lẫm, nàng cần bằng chứng không thể chối cãi.

Sau nhiều ngày điều tra bí mật, một ám vệ trung thành của Tạ Du mang đến một bọc giấy được giấu trong hốc cây ngoài thành. Bên trong là những lá thư bí mật, nét chữ tinh tế nhưng lạnh lùng của Lưu Hoàng quý phi hiện rõ trên từng dòng. Phó Ninh Dung đọc lướt qua, tim đập mạnh khi nhận ra nội dung: Tạ Lẫm và Lưu Hoàng quý phi đã âm mưu thao túng các đại thần, hối lộ quan viên địa phương, và thậm chí lên kế hoạch ám sát Tạ Du để đưa Tạ Lẫm lên ngôi Thái Tử. Một lá thư đặc biệt khiến nàng lạnh gáy, trong đó Lưu Hoàng quý phi viết: “Phó Ninh Dung là mối họa lớn nhất. Phải trừ khử nàng trước khi sự thật về Lưu Sung bị phơi bày.”

Nàng cẩn thận gấp các lá thư, cất vào áo, ánh mắt lóe lên sự quyết đoán. Đây không chỉ là bằng chứng để lật đổ Tạ Lẫm, mà còn là cơ hội để trả lại công đạo cho cha nàng và bảo vệ Tạ Du. Nàng lập tức gửi tin cho Tạ Du, yêu cầu gặp tại hoa viên sau Đông cung, nơi họ thường bàn bạc những kế hoạch quan trọng.

Khi Tạ Du đến, ánh trăng chiếu lên triều phục đen của hắn, làm nổi bật khí thế uy nghiêm. Hắn cau mày khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nàng. “Ninh Dung, nàng tìm được gì?” hắn hỏi, giọng trầm thấp nhưng đầy lo lắng.

Nàng đưa bọc thư cho hắn, giọng chắc chắn. “Đây là bằng chứng chúng ta cần. Tạ Lẫm và Lưu Hoàng quý phi đã cấu kết, không chỉ để hạ bệ ngài mà còn để che giấu tội ác của Lưu Sung. Nếu chúng ta công khai những lá thư này trong triều nghị, Tạ Lẫm sẽ không còn đường lui.”

Tạ Du đọc qua từng lá thư, sắc mặt tối sầm, bàn tay siết chặt đến mức mép giấy nhàu nhĩ. “Chúng dám âm mưu ám sát ta? Và dám động đến nàng?” Hắn gầm khẽ, ánh mắt cháy bỏng sát khí. “Ninh Dung, nàng đã làm được điều không ai có thể. Nàng đúng là trí tuệ của Đông cung, hoàng hậu tương lai của ta.”

Phó Ninh Dung đỏ mặt trước lời khen, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tạ Du, chúng ta cần hành động nhanh. Triều nghị ba ngày nữa là cơ hội tốt nhất. Ta sẽ chuẩn bị tấu chương, trình bày bằng chứng trước các đại thần. Nhưng ngài phải cẩn thận—Lưu Sung và Tạ Lẫm sẽ không ngồi yên khi biết chúng ta có những lá thư này.”

Hắn nắm tay nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. “Ta sẽ bảo vệ nàng, Ninh Dung. Cùng nhau, chúng ta sẽ khiến chúng trả giá.” Họ ngồi bên nhau dưới ánh trăng, lập kế hoạch chi tiết: Tạ Du sẽ triệu tập các đại thần trung thành, còn Phó Ninh Dung sẽ đảm bảo bằng chứng được trình bày một cách rõ ràng, không để Tạ Lẫm có cơ hội phản bác. Khi rời hoa viên, họ trao nhau một cái ôm chặt, như lời hứa rằng dù sóng gió có lớn đến đâu, họ sẽ không rời xa.

Bình luận

Để lại bình luận