Chương 118

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 118

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Cầu Hôn Thứ Hai Và Đêm Mặn Nồng Ở Trấn Cổ

“Yểu Yểu, em có sợ anh không?” Bệnh của anh vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, vẻ bình yên trước mắt hoàn toàn là nhờ anh cố gắng kìm nén mà thôi. Anh không chịu nổi một chút phản bội nào, chỉ cần tưởng tượng ra thôi cũng đủ khiến những yếu tố tàn bạo trong máu điên cuồng trỗi dậy. Giống như lúc ban đầu Tô Yểu không chịu sống chung, như lúc Tô Yểu phải đi xem mắt, như lúc Tô Yểu làm việc cùng Tông Minh trong cùng một tòa nhà… Anh biết mình sắp không cứu vãn được nữa rồi. Nếu không phải Tô Yểu đủ kiên định, anh không biết lúc đó mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.

Tô Yểu nghe xong, ánh mắt trầm xuống, thành thật nói: “Sợ.”
Lương Sở Uyên cứng người lại.
Cô lại nói tiếp: “Nhưng không phải sợ anh làm tổn thương em, bởi vì em biết anh sẽ không làm vậy. Em là sợ… anh tự làm tổn thương chính mình.” Chỉ cần nghĩ đến những vết sẹo trên cánh tay anh, trái tim cô lại ẩn ẩn đau nhói.

Lương Sở Uyên ổn định lại hơi thở suýt nữa loạn nhịp, thấp giọng ừ một tiếng: “Trước kia anh đã chịu đủ sự cô độc rồi, nhưng bây giờ thì khác. Yểu Yểu, em hẳn là hiểu ý anh.”
Tô Yểu nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, “Em biết.” Cho nên em sẽ không rời xa anh. Cô nói thầm trong lòng.
Bên tai Lương Sở Uyên không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nhưng lại chậm rãi nhếch môi cười. Anh nói: “Yểu Yểu, gả cho anh đi.”

Khi chân giường cọ xát trên sàn gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, giống như chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là chiếc giường sẽ bị đâm vỡ tan tành. Trên người hai người phủ một tấm chăn mỏng, vỏ chăn bằng lụa, thêu hoa văn hoa hồng đỏ rực khoa trương. Theo động tác lên xuống mạnh mẽ, đóa hoa hồng phập phồng di chuyển, giống như mặt biển gợn sóng dưới ánh trăng.

Làm tình trong căn phòng xa lạ, Tô Yểu luôn có chút xấu hổ bất an. Mỗi lần tấm chăn trượt xuống một chút, cô lại kéo lên một chút. Lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, giống như không biết mệt, cũng không thấy phiền. Cuối cùng khi cô lại đang định kéo chăn lên, Lương Sở Uyên bắt lấy tay cô, lên án: “Em không chuyên tâm.”

Cô chỉ nói một chữ: “Lạnh.”
Lương Sở Uyên lại cười thúc mạnh về phía trước hai cái, “Vẫn còn sợ sao?”
Cô không lên tiếng.
Lương Sở Uyên lại nói: “Sợ mà còn ướt đẫm thế này.” (Thủy mạn kim sơn: nước ngập núi vàng)
Tô Yểu: “…” Cô cố ý siết chặt hoa huyệt, càng va chạm kịch liệt lại càng trở nên dâm đãng. Sợ kêu ra tiếng, cô cắn chặt lấy chăn, cặp mông bị đẩy lên cao đến nỗi đỉnh côn thịt tạo thành một ngọn núi nhỏ trên bụng dưới cô. Trên mặt thì tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng ở nơi không nhìn thấy được lại vô cùng phóng đãng.

Lương Sở Uyên nắm lấy vòng eo cô nhanh chóng thúc mạnh, cô quá căng thẳng, phía dưới kẹp chặt hơn cả bình thường, vì vậy lần làm tình này lại tăng thêm vài phần thú vị. Anh khẽ mỉm cười, bỗng nhiên rút ra toàn bộ, rồi lại kịch liệt đâm vào, khiến cô bị kích thích đến mức muốn ngừng mà không được, cho đến tận khi ôm lấy anh rên rỉ. Lông mi cô dính vài giọt nước mắt đã lâu nhưng lại không chịu rơi xuống. Tim anh nóng hổi hôn lên đó, nếm được một chút ẩm ướt. Anh liếm môi nói: “Xoay người lại đi.”

Vừa dứt lời, côn thịt liền trượt ra khỏi cơ thể. Tô Yểu xoay người lại, mềm mại nằm sấp trên giường, thân thể trắng nõn như ngọc lún sâu vào chăn nệm, nương theo ánh sáng yếu ớt càng thêm rực rỡ chói mắt. Lương Sở Uyên áp người lên cô, hai cơ thể thân mật dán chặt vào nhau. Côn thịt chen vào nộn huyệt ướt nóng, vì có dâm thủy từ trước nên tiến vào vô cùng thuận lợi, còn cuốn theo hai sợi lông mu đi vào, khi rút ra vừa ngứa lại vừa đau, tăng thêm vài phần khoái cảm.

Nơi này thật thần kỳ. Lương Sở Uyên nghĩ. Thao thế nào cũng không hề lỏng lẻo, phù hợp hoàn hảo với anh. Tình dục hòa hợp chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi. Tô Yểu vùi đầu vào gối, cảm thấy hơi ngột ngạt, vì thế khẽ ngẩng cổ lên. Sau đó cằm tê rần, mặt bị người phía sau xoay lại. Trên môi bị cướp đoạt vô cùng vội vàng, cô thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, cau mày, đầu gối không tự chủ được cong lên, hơi nâng nửa người dưới lên.

Bình luận

Để lại bình luận