Chương 118

Kéo dài 20 phút, bạch trọc mới phun tung toé lên vách tường lát gạch men, một trận tình dục hoàn toàn không có cảm giác đã kết thúc, toàn bộ cơ thể đều cực kỳ hư không, anh còn lâu mới có cảm giác thỏa mãn, cắn răng đấm vào vách tường một phát, chính mình làm nghiệt, có quỳ cũng phải tuốt xong.

Một tuần trôi qua, vào nửa đêm, cô đột nhiên đau bụng dữ dội, đêm đó gần như trở thành cơn ác mộng của mọi người trong biệt thự, hàng trăm người bị dựng dậy từ trong giấc ngủ, vào rạng sáng hơn một trăm chiếc xe hơi lao vun vút trên con đường vắng, vội vã hướng tới bệnh viện trung tâm thành phố.

Khoa cấp cứu cũng chưa từng thấy trận thế lớn đến vậy, chỉ là sinh con mà thôi, không biết còn tưởng là tới hủy bệnh viện đấy.

Lúc 5 giờ 34 phút sáng, cậu anh trai trong đôi long phượng thai giáng xuống thế giới này, ba phút sau, một bé gái khác cũng chui ra khỏi bụng mẹ.

Đèn trong phòng giải phẫu vừa tắt, hai y tá đẩy xe đẩy cười tươi như hoa bước ra, hai chữ chúc mừng còn chưa kịp thốt lên, đã thấy một người đàn ông nhanh chóng lướt qua các cô, mở cửa phòng giải phẫu chạy vào bên trong.

“Này! Thưa ngài!”

Từ Ứng vội vàng tiến lên, “Đừng cản đừng cản, giao đứa bé cho chúng tôi là được.”

Nhìn trận thế đám người áo đen bức người trên hành lang thế kia, hai y tá cũng không phải không biết xấu hổ mà nhiều lời, “Chúc, chúc mừng, là long phượng thai, anh trai và em gái.”

Một đám người nghe thấy thông tin này liền wow một tiếng vây quanh, đều là những người còn chưa trải sự đời, chưa từng thấy qua trẻ sơ sinh, giống như đang nhìn một giống loài quý hiếm nào đó. Hai y tá sợ hãi lùi về sau hai bước, vội vàng chạy ra khỏi đám người áo đen này.

Bởi vì sinh thường nên thân thể cô khá mệt mỏi, nằm trên giường bệnh mấy ngày cũng không muốn dậy, cô vừa mở mắt đã muốn nhìn thấy con, Phó Hựu cố chấp chỉ vào mặt chính mình, “Nhìn anh là được, nhìn nó làm cái gì, mới sinh ra vài ngày chắc chắn không đẹp bằng anh.”

Cô nhoài người đưa bàn tay mềm mại lên vỗ mạnh vào mặt anh, anh cũng không trốn tránh, ngược lại mỉm cười nắm lấy tay cô mà hôn.

“Vợ vất vả rồi, chờ em xuất viện chúng ta liền đi lĩnh chứng, em muốn tổ chức hôn lễ như thế nào anh cũng đều làm cho em.”

Đứa nhỏ cũng đã sinh ra rồi, cô cũng không muốn tổ chức hôn lễ nữa. cô nhắm mắt muốn đi ngủ, từ lúc tỉnh lại đến giờ, chỉ lên tiếng nói với anh đúng một câu muốn xem con còn đâu không hề để ý đến anh.

Quả nhiên, người đàn ông không hài lòng, nhảy chồm tới lay lay, cô rất bất lực thậm chí cảm thất anh bị điên rồi.

“Vợ đừng ngủ, em đã ngủ lâu như vậy rồi, muốn ăn cái gì nói với anh.”

Cô muốn để anh chết đi.

Phó Hựu xoa xoa mặt cô, bỗng nhiên thấy cô mở bừng mắt, giây tiếp theo chưa kịp nói chuyện, cô liền nghiêm túc hỏi, “Em trai tôi giờ đang ở đâu?”

Phó Hựu sửng sốt.

“Sao lại hỏi nó?”

Cô chỉ là đột nhiên nhớ tới Khương Nghị cũng ở bệnh viện, chỉ là không phải ở bệnh viện này, lần cuối cùng thấy cậu, liền đâm cậu một dao rồi sau đó bỏ chạy, không biết hiện tại cậu khôi phục thế nào rồi.

“Đó là em trai tôi.”

Cô nghiêm nghiêm túc nhắc lại một lần nữa, đã như vậy Phó Hựu cũng không định giấu cô.

“Nó hiện đang chữa bệnh ở bệnh viện tâm thần Tây khu, nó vì muốn chạy ra khỏi bệnh viên lại đâm bị thương y tá cùng bác sĩ, bước đầu xác định não cùng tâm trí có chút vấn đề, nói đơn giản chính là bệnh tâm thần.”

Khương Hân nhìn anh, lại vừa không giống nhìn anh, ánh mắt không có tiêu cự, kinh ngạc không nói nên lời.

Anh vẫn cố tình nói “Rất có thể một dao em đâm nó dẫn tới kết quả như vậy.”

Những lời nói có chút u ám lượn lờ bên tai, người đang bọc trong chăn dần cứng đờ, sau đó bụng cảm thấy có chút đau đớn.

Phó Hựu mỉm cười, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Không sao đây vợ, nó không chết được, vì em cũng không muốn nó chết anh đã ra lệnh cho nhiều người ở bệnh viện chăm sóc cho nó thật tốt, dù sao nó cũng là cậu của con chúng ta, cũng không thể để nó chết được.”

Bình luận

Để lại bình luận