Chương 118

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 118

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn xoay người, nhìn thấy tư thế không mảy may thay đổi của cô nàng đang quỳ hướng về phía hắn dập đầu, tư thái phục tùng, mới lần thứ hai lộ ra ánh mắt vừa lòng.

Hắn nắm chặt dây xích đi đến sô pha ngồi xuống, tư thế lười biếng dựa ra sau.

“Bác sĩ nói, chân này của ngươi không có khả năng phục hồi được, bó thách cao bất quá chỉ để dễ nhìn hơn thôi, chẳng qua trông cho giống người bình thường, sau này cũng không cần đi đứng nữa, cứ quỳ như vậy đi.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Trong lời nói của cô nàng không pha bất kỳ cảm xúc gì khác, mang theo loại bình tĩnh không giống như lúc cô ta xin tha, hai trạng thái đối lập đến có chút buồn bười.

“Bò lại đây!”

Hắn lạnh giọng ra lệnh, cô nàng nhanh chóng ngẩng đầu, hai tay chống đỡ, đầu gối hoạt động hướng hắn bò tới, cặp mông đong đưa ở trong không trung, trên nửa cánh mông còn hiện rõ dấu sắt nung, vết sẹo trông rất khó coi, hai chữ thương nô lại phá lệ rõ ràng.

Cô nàng dừng lại trước mặt hắn, đầu vẫn luôn cúi thấp.

“Ngẩng đầu lên.”

Cô nàng nghe lời, trên mặt không có chút cảm xúc nào, tia tuyệt vọng cũng đã biến mất, trong đôi mắt không hề có bất kỳ ánh sáng nào, như bức tranh sơn dầu nhuốm màu u tối.

Thương Trình Âm bóp chặt cằm cô nàng, sức lực rất lớn, thế nhưng cho dù có đau đớn cách mấy cô ấy cũng không rên một tiếng.

“Hậu quả của lần chạy trốn này là phế bỏ một chân, ngươi nói xem, nếu như có lần sau, thì ta nên sửa đoạn nào đây?”

“Sẽ không có lần sau.”

Thanh âm của Nhưng Dữu có hơi chút nghẹn ngào, hắn híp mắt cười, nếp nhăn nơi khóe mắt càng hiện rõ, bản tính của người đàn ông này đáng sợ như vậy, làm sao trong mắt chịu chứa nổi một hạt cát hay thứ đồ vật lai tạp được đây.

Hắn buông lỏng cằm cô ấy ra, tay giơ lên tát thẳng lên má một cái, hai mắt cô nhắm chặt, sau một tiếng vang thanh thúy, gương mắt dần phiếm hồng, miệng mím chặt, thanh âm mang theo khản đặc lần thứ hai mở miệng.

“Cảm ơn chủ nhân.”

“Trông ngươi có vẻ tủi thân quá nhỉ?”

“Không có, nô lệ cảm ơn chủ nhân.”

“Cảm ơn ta cái gì?”

“Cảm ơn chủ nhân đã ban cho nô lệ sinh mệnh mới, cả đời nô lệ cũng sẽ không rời không bỏ ngài.”

Những lời này là hai năm trước hắn dạy cho cô nàng, đã sớm nghe đến chán, bàn tay bóp mạnh gương mặt kia.

“Nhưng mà thật đáng tiếc! Ngươi vẫn muốn rời khỏi ta, cái gì mà không rời không bỏ? Một câu hứa hẹn ngươi cũng làm không được.”

“Nô lệ……Sẽ không, cũng không dám nữa, cầu xin chủ nhân tha thứ.”

Cô nàng khom lưng dập đầu, bị hắn túm lấy tóc, nước mắt từng giọt từ khóe mắt rơi xuống không ngừng, da đầu bị kéo căng đau đớn, đôi mắt bị bắt ngước nhìn lên trên.

Thương Trình Âm đánh giá gương mặt cô nàng “Mặt mũi cũng bình thường, thân hình thì cũng vậy, khuôn mặt không được nổi mấy lạng thịt, ngoại trừ có chút sạch sẽ ra, nếu mà đứng trong đám đông liếc mắt một cái cũng sẽ không nhìn ra ngươi, không biết như nào lại đi chọn ngươi được nữa?”

“Nếu không phải nhìn bộ dáng ngươi đáng thương, nói không chừng bây giờ đã sớm chết đói đầu đường rồi, đúng là cái thứ không biết điều, mới phế đi một chân của ngươi là đã nhân từ lắm rồi, nếu còn có lần sau lại thêm một cánh tay nữa, hiểu chưa?”

Nước mắt cô thi nhau chảy xuống, liều mạng mà gật đầu “Hiểu rồi, nô lệ đã biết, sẽ không có lần sau nữa.”

“Quỳ đi, không cho khóc!”

“Hu…..Nô lệ, không khóc.”

Cô nàng cứng rắn nuốt tiếng nấc vào trong, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống, cái trán lần nữa gác lên mu bàn tay, thần phục ở dưới chân hắn.

Cô nàng quỳ như vậy cả một buổi chiều, dù đôi chân đã nhức đến tê dại cũng không dám thả lỏng, cứng nhắc chịu đựng, dù cho có đau cách mấy đi nữa cũng không thể nhúc nhích.

Thương Trình Âm ngồi trên sô pha xử lí công việc, dồn lực chú ý vào một chỗ, tập trung đến mức quên cả còn có người ở bên cạnh, ánh mặt trời bên ngoài ô cửa sổ dần buông xuống, bên trong căn phòng vốn chưa được bật đèn thoáng chốc đã rơi vào bóng tối.

Cùng lúc này bên trong một căn phòng khác, vì làm tình liên tục ba tiếng đồng đồ khiến cô không còn chút sức lực để bọn họ đùa nghịch, Vân Tô Tô bũn rũn cả người ở giữa bọn họ, khó chịu che đi cái bụng, cái miệng nhỏ hé mở không ngừng thở dốc.

Mệt mỏi đến mức hai mắt không mở ra nổi, Đàm Lam cuối cùng cũng bắn tinh, bụng cũng đã lớn hệt như phụ nữ mang thai ba tháng, bị tinh dịch rót đến tràn đầy.

Túm lấy tóc cô, đem dương vật mới vừa rút ra đưa tới bên miệng, hắn vốn không cần ra lệnh cô đã tự giác mở miệng, đầu lưỡi thè ra, liếm hỗn hợp tinh dịch cùng nước dâm dính phía trên, rồi cuốn hết vào trong miệng ăn sạch sẽ.

Liếm đến dương vật sáng loáng nước miếng, Đàm Lam lau đi mồ hôi ướt nhẹp hai bên tóc mai cho cô, nụ cười cũng trở nên dịu dàng hơn “Ngoan, rốt cuộc dạy dỗ cũng có chút tiến bộ rồi, biết phản kháng sẽ không được gì, cũng không nói câu xin tha nào nữa.”

Cô khụt khịt cái mũi, hai mắt đong đầy nước như muốn rơi lệ vì xúc động.

Trịnh Nghị vỗ bẹp xuống cái mông cô “Quỳ lên, tự mình bò đến nhà vệ sinh.”

Toàn thân cô bây giờ đau nhức rã rời nào còn sức lực, nước mắt từng giọt rơi xuống, vừa muốn mở miệng, liền nhìn thấy ánh mắt không cho phép phản kháng của hắn, mày nhíu chặt, cảm xúc nhất thời rối loạn, lời xin tha vừa định nói ra đã cực lực nuốt trở về.

Hai chân run rẩy chống dưới sàn, bàn tay đỡ lấy mặt đất, từng bước một bò về phía trước, mỗi bước đều có vẻ hết sức gian nan, hai chân mềm oặt thiếu chút nữa đã quỳ rạp dưới đất, thân mình nhỏ xinh run lên bần bật.

Ánh mắt sau lưng vẫn luôn dõi theo cô, miệng huyệt sưng đỏ bị bốn người thay phiên hành hạ ba tiếng đồng hồ, bị căng lớn nhất thời không khép lại được, tinh dịch từ bên trong chảy ra ngoài, khiến cho một đường bò đi này, từng giọt tí tách nhiễu xuống dưới sàn gạch bóng loáng, trông dâm đãng cực.

Bình luận (0)

Để lại bình luận