Chương 118

: Truyền máu

“Mời họ vào.”
Kể từ hôm nay, việc truyền máu sẽ được thực hiện để chữa khỏi bệnh cho Khương Vãn Ly.
Phương pháp rất đơn giản, Tằng Y Nhân nối một ống da cừu vào cánh tay của hai người, sau đó Quân Đình huy động lực để thúc đẩy lưu lượng máu đến các cơ của người nữ nhân. Vì Khương Vãn Ly không phải là võ sĩ và thể chất yếu đuối nên không thể nhận được lượng lớn máu của Quân Đình, Quân Đình cũng cần phải kiểm soát lượng máu của mình và chỉ có thể truyền một bát máu mỗi ngày.
“Phu quân, hắn đang làm gì vậy?” nàng cảm thấy có vật lạ đâm vào mạch máu trên cánh tay mình, nàng hét lên đau đớn, mở to đôi mắt hình quả hạnh, bối rối hỏi.
“Chữa bệnh.” Quân Đình bình tĩnh nói hai chữ. Khi Khương Vãn Ly hỏi hắn ta mắc bệnh gì, người nam nhân ngừng nói.
“Hắn sẽ chết à?” nàng hỏi.
“Không.” Quân Đình lạnh lùng nhìn nàng một cái, mắng: “Nói nhảm gì thế.”
Khương Vãn Ly cắn môi nói: “Nếu không phải bệnh nguy hiểm đến tính mạng, ta chỉ cần uống chút thuốc là được.”
Tuy là vương phi nhưng nàng chưa bao giờ dám coi mình là vợ thực sự của Nam Vực Vương, nàng vẫn thận trọng, không dám kiêu ngạo. Đích thân Vương thượng đã truyền máu cho nàng, nàng không có phúc để nhận được ân huệ lớn lao như vậy.
“Uống thuốc sẽ không giúp ích gì,” hắn nói.
Vậy thì Vương không được phép chữa trị cho nàng ấy.
“Không bằng tìm người khác đi, phu quân của ta thân phận cao quý, cần chăm sóc long thể.”
Sắc mặt Quân Đình tối sầm, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của người nữ nhân, giọng nói lạnh lùng: “Lý nhi của bản vương đương nhiên sẽ bị ta đích thân đối đãi. Chẳng lẽ Ly nhi còn muốn hồng hạnh xuất tường.” Sau lưng ta lại muốn nói lời tạm biệt? “Ở gần một người nam nhân?”
Khương Vãn Ly chớp mắt, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ buồn cười: Hắn có thể ghen sao? ! !
Mười năm sau.
Mỹ nhân trắng trẻo với làn da mềm mịn như ngọc, mái tóc đen mượt tung bay trên nền tuyết trắng, như những vệt mực trên bức tranh thủy mặc, mười ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cánh mông trắng nõn mềm mại. Tiểu huyệt yêu kiều ở giữa bị mở rộng đến mức khó tin, cố gắng ngậm nuốt cự vật đỏ sẫm dữ dằn kia.
“Phu quân, xin hãy tha… cho thần thiếp, thiếp… không… không chịu nổi nữa.” Khương Vãn Ly nũng nịu cầu xin dưới người nam nhân kia, giọng nói mềm mại mang theo tiếng nỉ non đáng thương.
Nam nhân đáp lại bằng một cú đánh trừng phạt, một tiếng “Bốp!” vang lên trên cánh mông, để lại dấu tay đỏ bừng.
“Ly Nhi lại không ngoan rồi.” Quân Đình không hài lòng với sự hư hỏng của nàng, bàn tay không ngừng đánh vào bờ mông trắng mịn khiến nữ nhân khóc nức nở.
“Cho ngươi thêm thời gian một nén hương, nếu không làm ta ra sẽ trừng phạt theo quy củ.” Quân Đình nói với vẻ mặt lạnh lùng và đe dọa.
“Hu hu…” Mỹ nhân tủi thân thút thít, không dám không nghe theo, chịu đựng cơ thể đã mềm nhũn mà hầu hạ côn thịt thô to của hắn.
Sau khi giờ Thìn đã qua, người vốn nên dậy sớm rèn thân thể như Quân Đình không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nữ nhân mềm mại bên người, một mực kéo lấy mỹ nhân đang nửa mơ nửa tỉnh làm một trận tuyên dâm vào ban ngày. Sức lực sáng sớm của nam nhân thật đáng sợ, đầu buổi sáng cũng là thời điểm tinh lực nam nhân dồi dào nhất. Khương Vãn Ly dạng chân ngồi trên người nam nhân, nhấc mông lên xuống vô số lần, đôi chân đã mỏi nhừ nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu phát tiết của cự vật trong cơ thể mình.
Nàng cảm thấy như có một cây gậy sắt cắm vào người mình vậy, cứ phiên giang đảo hải ở bên trong, làm cho người thần hồn điên đảo.

Bình luận

Để lại bình luận