Chương 118

: Phục Kích Trong Rừng
Hai ngày trước triều nghị, Tạ Du dẫn một đội ám vệ rời kinh thành để gặp một đại thần trung thành ở ngoại ô, người hứa sẽ đứng về phía hắn trong cuộc chiến chống Tạ Lẫm. Phó Ninh Dung khăng khăng đi cùng, dù Tạ Du phản đối. “Ninh Dung, quá nguy hiểm,” hắn nói, giọng trầm nhưng kiên quyết. “Ta không muốn nàng gặp rủi ro.”

“Ngài cần ta,” nàng đáp, ánh mắt không chút dao động. “Nếu đại thần này dao động, ta có thể thuyết phục ông ấy. Hơn nữa, ta không muốn để ngài đi một mình.” Cuối cùng, Tạ Du đành đồng ý, nhưng không quên ra lệnh cho ám vệ bảo vệ nàng chặt chẽ.

Đoàn người tiến vào một khu rừng rậm rạp, nơi cây cối um tùm che khuất ánh nắng. Không khí yên tĩnh bất thường, chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng lá xào xạc. Đột nhiên, một mũi tên xé gió lao tới, cắm phập vào vai một ám vệ. “Phục kích!” Tạ Du hét lên, rút kiếm, ánh mắt sắc lạnh quét qua bóng tối.

Hàng chục hắc y nhân từ trong rừng lao ra, kiếm và dao lóe sáng dưới ánh nắng lọt qua tán lá. Tiếng binh khí va chạm vang lên, máu bắn tung tóe. Tạ Du chiến đấu như một con hổ, mỗi nhát kiếm đều chuẩn xác, hạ gục kẻ thù trong chớp mắt. Phó Ninh Dung, dù không thiện chiến, vẫn bình tĩnh chỉ huy ám vệ, ánh mắt sắc bén tìm kiếm kẻ cầm đầu.

Bất ngờ, một hắc y nhân lao về phía Tạ Du từ phía sau, lưỡi kiếm nhắm thẳng vào lưng hắn. “Tạ Du!” Phó Ninh Dung hét lên, không nghĩ ngợi mà lao tới, dùng thân mình che chắn. Lưỡi kiếm đâm vào vai nàng, máu đỏ thắm loang ra trên áo xanh nhạt. Nàng ngã xuống, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường, không chút hối hận.

“Ninh Dung!” Tạ Du gầm lên, ánh mắt đỏ hoe vì đau đớn và giận dữ. Hắn xoay người, chém đứt cổ kẻ thù trong một nhát kiếm, máu bắn lên mặt hắn. Hắn quỳ xuống, ôm chặt nàng vào lòng, tay run rẩy chạm vào vết thương. “Nàng… nàng không được rời xa ta!” Hắn hét, giọng lạc đi, nước mắt hiếm hoi lăn dài trên má.

Phó Ninh Dung mỉm cười yếu ớt, tay nắm lấy tay hắn. “Ta… ta không sao… Tạ Du, ngài phải… sống…” Nàng thì thầm, hơi thở yếu dần.

Tạ Du siết chặt nàng, ánh mắt cháy bỏng sát khí. Hắn quay lại, dẫn đầu ám vệ, giết sạch đám hắc y nhân còn lại. Tiếng la hét dần lắng xuống, chỉ còn máu và xác chết ngổn ngang. Khi mọi thứ kết thúc, hắn ôm nàng, băng bó vết thương bằng áo choàng xé vội, giọng khàn khàn. “Ninh Dung, ta sẽ không để nàng rời xa ta. Không bao giờ.”

Hắn bế nàng lên ngựa, lao về kinh thành, ánh mắt đỏ hoe nhưng đầy quyết tâm. Dù vết thương của nàng khiến trái tim hắn tan nát, hắn biết rằng họ vẫn còn trận chiến lớn phía trước. Và hắn thề, dù phải trả giá bằng cả giang sơn, hắn sẽ khiến những kẻ dám động đến nàng trả giá đắt.

Bình luận

Để lại bình luận