Chương 118

Bà nội Lục qua đời.
Lục Thanh Minh xuống thông báo cho hai vợ chồng.
Lục Thanh Diên lúc đó hoàn toàn choáng váng, Thư Bắc Thu ôm cô vào lòng, vội vàng an ủi.
Nhưng cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Thực ra bà nội Lục đã ốm đau bấy lâu nay, Lục Thanh Diên và Thư Bắc Thu cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn cảm thấy rất đột ngột, vẫn khó chấp nhận.
Thư Bắc Thu đi xin nghỉ, Lục Thanh Diên và Lục Thanh Minh ở dưới lầu chờ anh.
Nhìn thấy Lục Thanh Diên lặng lẽ rơi nước mắt, Lục Thanh Minh nói, “Khi ra đi bà nội rất tỉnh táo, bà nội có nói bảo để Thanh Diên đừng buồn, bà nội sẽ hóa thành ngôi sao trên trời che chở chúng ta, Thanh Diên, đừng khóc.”
Lục Thanh Diên che mặt, khóc càng dữ dội hơn.
Lục Thanh Minh cũng không dễ chịu gì.
Anh ấy quay mặt đi, lau nước mắt.
Thư Bắc Thu xuống dưới, ba người liền về quê.
Về đến nhà, gia đình nhà họ Thư cũng có mặt, bà nội Lục đã được mặc quần áo chỉnh tề, trên môi bà còn vương nét cười.
Trời hơi nóng, lẽ ra phải lập tức đưa vào quan tài, nhưng ba Lục và những người khác kiên quyết chờ Lục Thanh Diên về, để cô nhìn bà nội lần cuối.
Lục Thanh Diên nắm lấy tay bà nội, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng tiến lại gần, vuốt tóc cho bà, “Bà nội, chúng con nhất định sẽ sống thật tốt, bà yên tâm đi.”
Thư Bắc Thu đứng bên cạnh cô, “Bà nội yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt Thanh Diên.”
Tang lễ của bà nội Lục diễn ra trong ba ngày, được chôn cất cạnh vườn nhà bọn họ, Lục Thanh Diên ngồi ở cửa nhà, có thể nhìn thấy nấm mộ phủ vải trắng.
Mắt cô rất đau, mấy ngày nay cô đã khóc quá nhiều lần.
Thư Bắc Thu bưng nước đến bên cạnh cô, Lục Thanh Diên cúi đầu uống một ngụm, rồi nhìn anh.
“Ngoan.” Thư Bắc Thu ôm vai cô, lại đưa nước cho cô uống một ngụm, sau đó mới uống hết phần nước còn lại.
Lục Thanh Diên dựa vào người anh, tiếp tục nhìn ra ngoài, “Cho đến bây giờ, em vẫn cảm thấy hơi không chân thật.”
Sao lại đột ngột ra đi như vậy?
Lục Thanh Diên siết chặt chiếc trâm trong lòng bàn tay, đây là chiếc trâm mà ông nội đã làm cho bà nội.
“Ba nói, bà nội ốm nặng, ngày nào cũng nằm trong phòng, thực ra cũng rất đau khổ, cho nên khi bà ra đi, là nhẹ nhàng, là giải thoát, em đều hiểu, nhưng em vẫn rất buồn, Bắc Thu, em thật sự rất buồn.”
“Ừ.” Thư Bắc Thu ôm cô vào lòng, “Anh biết.”
Lục Thanh Diên nức nở một lúc rồi quay người, chôn mặt vào ngực anh.
Thư Bắc Thu nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Ánh nắng chiều rọi xuống hai người, bóng hai người ôm nhau kéo dài.
Ở lại nhà thêm một ngày nữa, hai vợ chồng trở về huyện.
Tôn Nguyệt biết chuyện người nhà cô qua đời, còn đặc biệt xuống lầu thăm cô.
Thậm chí Lục Thanh Diên còn không có tâm trạng để xem màn hình bình luận.
Thư Bắc Thu đều nhìn thấy tâm trạng của cô, vì vậy mỗi tối anh đều kéo cô ra ngoài đi dạo.
Có lẽ do đi dạo nhiều, về nhà hơi mệt, vốn dĩ Lục Thanh Diên hơi mất ngủ, nhưng gần đây cô nằm xuống giường một lúc là ngủ ngon.
Thư Bắc Thu ở bên cạnh quạt mát cho cô.
Trong vài ngày nay, nhìn Lục Thanh Diên gầy đi trông thấy t, trong mắt anh hiện lên sự đau lòng.
Thời gian có thể chữa lành mọi thứ.
Chớp mắt đã đến tháng mười.
Tin tức kỳ thi lớn học được khôi phục truyền đến, mặc dù Lục Thanh Diên vẫn hơi xúc động, nhưng không còn kích động như khi mới biết tin từ màn hình bình luận nữa.
Thư Bắc Thu biết cô muốn tham gia kỳ thi lớn học, lập tức đăng ký cho cô ở nhà máy, còn tìm cho cô vài cuốn sách, “Giai đoạn này anh ăn ở nhà ăn, em không cần lo cho anh, chỉ cần học hành chăm chỉ là được!”
“Cảm ơn anh.”
Lục Thanh Diên nâng mặt anh lên, hôn nhẹ một cái, “Chờ thi lớn học xong, em sẽ nấu cho anh một bàn đồ ăn ngon.”
“Được.” Thư Bắc Thu cũng hôn cô một cái.
Trịnh Hiểu Hân biết tin thi lớn học được khôi phục, cả người vui mừng khôn xiết.
Cô ấy luôn chăm chỉ đọc sách, nên rất tự tin có thể thi đậu.
Cô ấy nhớ gia đình, cô ấy cũng hối hận, không nên vì một người đàn ông mà vội vàng chạy đến nơi này.
Cho nên cô ấy cũng học hành chăm chỉ hơn, bí thư Trần không cần tham gia thi lớn học, vì anh ta vốn được giới thiệu vào lớn học Công Nông Binh, sau đó được điều động đến đây.
Nhìn thấy Trịnh Hiểu Hân nỗ lực như vậy, bí thư Trần cũng nhận ra điều gì đó.
Anh ta im lặng nhìn, không ngăn cản, cũng không ủng hộ.
Tôn Nguyệt biết Lục Thanh Diên muốn tham gia thi lớn học, lúc đầu hơi không hiểu, “Cô đã kết hôn rồi, nếu đi học thì phải xa chồng cô sao?”
“Không tính là xa, tôi vẫn sẽ nghỉ hè, nghỉ hè sẽ về, một năm xa nhau tám tháng, ở bên nhau bốn tháng.”
“Thế cũng là xa rồi.”
Tôn Nguyệt cảm thấy điều này không có lợi cho tình cảm vợ chồng.
“Nếu vì khoảng cách mà tình cảm mất đi, thì cả đời này chỉ có thể luôn dính lấy nhau, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.”
Lục Thanh Diên an ủi cô ấy, “Cô yên tâm, chúng tôi đều sẽ rất tốt.”
“Dù sao hai người cũng đừng nên vì chuyện này mà cách lòng.” Tôn Nguyệt mong muốn bọn họ tốt đẹp.
Lục Yên Yên không mấy hứng thú với việc khôi phục thi lớn học, bởi vì cô ta vốn không học nhiều, thi lớn học quá xa vời đối với cô ta.
Còn về Đàm Trường An, thứ nhất là sức khỏe không tốt, thứ hai là anh ta cũng rất hài lòng với tình trạng hiện tại của mình.
Ba mẹ đều là cán bộ lãnh đạo, anh ta cũng làm việc ở công xã, cũng là công chức, bây giờ lại có một người vợ hiền thảo, nghe lời, tham gia thi lớn học có ý nghĩa gì.
Vì vậy bọn họ không có phản ứng gì về việc này.
Đám người Lục Thanh Minh cũng không có ý định tham gia thi lớn học, em út Lục Thanh Quân cũng không phải là người học hành giỏi giang, học hết tiểu học, cũng không muốn đi học nữa.

Bình luận

Để lại bình luận