Chương 119

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 119

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Những ngày cuối năm trôi qua trong guồng quay hối hả, bận rộn. Giang Vũ sau khi kết thúc buổi ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, liền tức tốc lái xe trở về nhà. Anh mệt mỏi ngả người xuống chiếc ghế sô pha dài, dù vậy vẫn không sao xua tan được cảm giác mệt nhọc đang bao trùm lấy cơ thể.

Tâm trí anh bất chợt nhớ tới những món ăn đạm bạc thường ngày, rồi lại nhớ tới dáng vẻ dịu dàng của người phụ nữ kia khi đang chăm sóc con gái. Anh nặng nhọc thở dài một hơi.

Kể từ ngày Hỷ Hỷ xuất viện, thời gian rảnh rỗi của anh dường như không còn nữa. Quả nhiên, công việc hiện tại của anh có lẽ nên dừng lại thôi. Bận rộn đến mức này thì làm sao có thể vun đắp tình cảm cha con cho được.

Nghe nói năm sau Hỷ Hỷ sẽ bắt đầu đi học mẫu giáo, anh cũng muốn giống như bao người cha khác, muốn được tự tay đưa con gái đến trường vào mỗi buổi sáng.

Giang Vũ không buồn nói thêm gì nữa, càng ngày anh càng cảm thấy cô gái này ngốc nghếch đến mức khó tin. Có chút chuyện vặt vãnh như vậy cũng không tự mình nghiệm ra được, cứ phải đợi người khác nhắc nhở mới chịu hành động.

Vũ Tranh đóng cửa phòng lại, khẽ khàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi làm cô suýt chút nữa tưởng có kẻ gian nào đó đang quậy phá…

Cô bật ngọn đèn vàng ấm áp ngoài gian bếp, nhẹ giọng nhìn anh: “Đợi em một lát nhé, em đi pha trà. Anh uống trà gừng được không? Hay là dùng tạm trà gừng nhé?”

Anh không nói gì, chỉ khẽ “ừ” một tiếng đáp lại. Anh đưa mắt nhìn lướt qua căn nhà nhỏ bé, lần trước có ghé qua nhưng lại không tiện vào nhà, bây giờ vào được rồi thì đúng là nó nhỏ bé thật sự. Có điều đồ đạc trong nhà lại được sắp xếp, bày trí một cách rất gọn gàng, ngăn nắp. Nhờ vậy mà nhìn căn nhà cũng thuận mắt hơn, diện tích trông cũng có vẻ rộng rãi hơn đôi chút.

“Con bé… đã ngủ rồi sao?” Anh hỏi, giọng có chút ngập ngừng.

Vũ Tranh nhìn anh, gương mặt không giấu nổi vẻ khó hiểu: “Khuya như vậy rồi mà anh đến đây có chuyện gì không?”

“Phải có chuyện thì mới được đến thăm mẹ con cô sao?” Anh nhíu mày đáp lại: “Không định mời tôi vào nhà à? Muốn để tôi chết cóng ở ngoài này sao?”

Cô chớp mắt nhìn anh, rồi lại ngây ngốc “à” một tiếng như vừa sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng mở cửa mời anh vào: “Vậy anh vào trong nhà dùng tạm chén trà rồi về nhé?”

“Ừm, con bé sớm đã ngủ rồi. Dù gì thì cũng không còn sớm nữa…” Cô đặt ly trà nóng hổi xuống bàn, ho khan vài tiếng rồi lại hỏi: “Anh đến đây… thật sự không có chuyện gì sao?”

Giang Vũ nhấp nhẹ một ngụm trà nóng, rồi hất cằm về phía chiếc hộp bánh đặt trên bàn: “Vừa rồi tan làm có tiện đường ghé qua mua ít bánh ngọt, muốn đem đến cho Hỷ Hỷ ăn.”

Vũ Tranh lại “à” một tiếng, rồi khẽ cong môi cười: “Con bé chắc chắn sẽ thích lắm, vì là đồ của anh cho mà… khụ khụ…”

Mi tâm anh khẽ đanh lại, lúc này mới không kìm được mà mở miệng hỏi han: “Cô bệnh à?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận