Chương 119

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 119

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Lục tổng, anh có muốn cùng nhau đi dạo một vòng trong khuôn viên trường không?” Cậu ta nhẹ nhàng hỏi: “Lục tổng có lẽ không để ý, nhưng tôi cũng tốt nghiệp Đại học A, nhưng do lúc đó tôi không theo học chuyên ngành nổi tiếng cho lắm, hơn nữa tôi cũng không phải là người nổi tiếng trong trường học, nên Lục tổng không có ấn tượng cũng bình thường.”

Lục Vân cảm thấy trong lòng có chút buồn bã, hắn trước đây quả thực rất kiêu ngạo, vốn không hề chủ ý tới một cái chức vị trợ lý nhỏ bé bên cạnh mình, nhưng bây giờ, Tống Lĩnh cũng là … một người tương đối quan trọng đối với hắn.

“Lúc đó tôi mới tốt nghiệp ở quê, cho nên tôi cũng không biết nhiều về môi trường thành phố. Đại học A đối với tôi là một nơi rất đẹp, vì vậy tôi đã rất quen thuộc với toàn bộ khuôn viên trường.”

“Nếu có thể, tôi có thể dẫn anh đi tham quan khuôn viên trường được không?”

Lục Vân đồng ý.

Bàn tay to thô ráp của Tống Lĩnh nắm lấy tay hắn, rồi sau đó họ đi dạo quanh khuôn viên trường.

Tống Lĩnh thực sự hiểu khuôn viên trường hơn cả Lục Vân, cậu dẫn đưa hắn đi qua một hàng dài phủ đầy hoa tử đằng, và ngắm nhìn đàn ngỗng trắng bơi bên hồ nước nhỏ.

Ánh mặt trời chiếu ấm áp lên người hắn, Lục Vân cảm thấy niềm hạnh phúc lan tỏa trong lồng ngực.

Vô tình, hắn ngủ quên trên băng ghế, đầu dựa vào Tống Lĩnh.

Kể từ khi cống hiến hết mình cho sự phát triển của công ty nhỏ, Lục Vân thực sự cảm thấy vất vả và cũng làm việc chăm chỉ hơn.

Tống Lĩnh nhìn thấy sự vất vả của Lục Vân, vậy nên trong lúc hắn đang ngủ, đã bí mật đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Lục Vân.

Điều cậu ta không nói chính là cậu xuất thân từ một ngôi làng nhỏ nghèo nàn và dốt nát. Đến học tập ở đại học A nhất thời không thích ứng được. Bài tập nặng nề cộng thêm khó khăn về tài chính khiến cho Tống Lĩnh cảm thấy rất quẫn bách.

Cậu làm việc bán thời gian ở các cửa hàng và nhà hàng khác nhau trong khuôn viên trường, gặp một đàn em rất thích ăn đồ Tây, đàn em này là người của trường, hiền lành nho nhã, học giỏi, cũng từng giữ chức vụ trong hội sinh viên của trường.

Mỗi lần cậu ta xuất hiện trong nhà hàng, vẻ mặt đều rất mệt mỏi, Tống Lĩnh vô thức chú ý đến cậu ta, khi còn là đầu bếp bán thời gian trong nhà hàng, Tống Lĩnh sẽ luôn chú ý chia phần cho cậu ấy nhiều hơn một chút.

Sau khi dần dần thích nghi với cuộc sống đại học, lý lịch của Tống Lĩnh cũng trở nên xuất sắc, nghe nói đàn em khóa dưới trong thời gian học bắt đầu quản lý một công ty, sau khi suy nghĩ, cậu đã nộp hồ sơ cho công ty của người đàn em đó…

Khi Lục Vân tỉnh dậy, trời đã tối hẳn.

Sau khi ngủ trên vai người khác trong hai giờ, hắn xấu hổ xin lỗi Tống Lĩnh.

Tống Lĩnh đưa hắn đến một nhà hàng mở trong khuôn viên trường, tình cờ là Lục Vân có ấn tượng tốt về nhà hàng này, đây cũng là nhà hàng hắn rất thích ăn khi còn đi học, nhưng có vẻ như đầu bếp đã thay đổi vào năm cuối cấp, khiến cho hương vị cũng kém đi. Vì vậy Lục Vân cũng hiếm khi đến đó.

Tống Lĩnh dường như cũng quen biết với ông chủ, dù đã quá giờ ăn nhưng ông chủ vẫn mời họ ngồi xuống và gọi món.

Lục Vân đã gọi suất ăn bít tết như thường lệ của mình, nhưng Tống Lĩnh lại không quay lại trong một thời gian dài.

Khi Lục Vân trở nên hơi lo lắng, Tống Lĩnh đã mang một cái khay đồ ăn đến.

“Mời quý khách nếm thử bò bít tết.”

“Cậu làm sao?”

Lục Vân nếm thử, mùi vị rất ngon.

“Hmm…? Tôi nhớ trước đây họ đã thay đổi đầu bếp, vì vậy nó không ngon lắm?”

Tống Lĩnh nhìn hắn ăn: “Trước đây tôi ở chỗ này làm thêm một thời gian, nhìn thấy anh rất thích ăn bữa điểm tâm ở nơi này, liền mang anh tới đây.”

“Tôi một mực suy nghĩ, liệu có cơ hội nấu ăn cho anh thêm một lần nào nữa hay không?”

“Bây giờ mong ước đã thành sự thật.”

Lục Vân lỗ tai đã đỏ bừng, người đàn ông lương thiện nói chuyện thẳng thắn chân thành, khiến hắn không biết nên làm sao.

Hắn giả vờ cắn một miếng bít tết lớn nữa, cảm nhận kết cấu tinh tế, rồi đáp: “Ngon lắm.”

“Cậu nấu ăn rất ngon.”

“Sau này cậu có thể làm tiếp cho tôi ăn được không?”

Hắn đã thay đổi rất nhiều trong năm nay, Lục Vân nghĩ thầm, nhìn rõ một số người và hiểu rõ hơn một số người, hắn dần cảm thấy vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Đối mặt với nụ cười hài lòng của Tống Lĩnh, Lục Vân không thể không mỉm cười.

Tương lai còn dài, và tất cả họ sẽ phát triển thành những người tốt hơn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận