Chương 119

: Cuộc sống hàng ngày (1)

Cự thật to lớn đỏ sẫm đâm thẳng vào tiểu huyệt nhỏ bé rồi lại chậm rãi rút ra, giày vò vách thịt bên trong đến nóng bừng như lửa đốt, vừa chạm vào đã phát đau khiến người ngồi trên khóc lóc ỉ ôi.
Tốc độ cắm rút chậm chạp này không thể thỏa mãn Quân Đình nhưng vì nàng chủ động hầu hạ, nên dù không thoải mái, hắn vẫn cảm thấy thư thái một cách lạ thường. Quân Đình thấy nàng rõ ràng rất đau nhưng vẫn thả lỏng cơ thể để tận tụy hầu hạ mình, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng, cũng cam tâm tình nguyện hưởng thụ khoái cảm giày vò mà nữ nhân này mang lại.
Tay hắn cũng không rảnh rỗi mà tùy ý đùa giỡn bộ ngực mềm mại của nàng, bầu ngực lớn hơn cả bàn tay bị nắn bóp thành đủ loại hình dạng. Những giọt sữa trắng phun ra từ đầu vú, tung tóe khắp nơi, ngay cả cơ ngực cường tráng của nam nhân cũng dính sữa.
Một lúc lâu sau, cự vật không hề nể mặt nàng mới chậm chạp mở miệng phun một dòng nhiệt vào tràng đạo, kích thích khiến cơ thể trắng nõn của nàng run rẩy.
Sau khi phát tiết, Quân Đình không làm thêm trận như ý muốn của mình mà hiếm khi chăm sóc người nữ nhân trên giường một lần. Hắn rút cự vật còn dựng đứng ra, cánh tay ôm lấy vòng eo kéo nàng nằm gọn bên cạnh, để nàng gối đầu lên cánh tay mình.
“Phu quân, ngài không lên triều sao?” Khương Vãn Ly mệt đến mức không mở mắt nổi, nhưng vẫn cố gắng hé mở đôi mắt nhập nhèm và quan tâm hỏi.
“Hôm nay là ngày nghỉ.” Quân Đình trả lời, nhìn nàng sắp chìm vào giấc ngủ, giống như một chú mèo bé buồn ngủ đáng yêu, trong lòng cảm thấy yêu thương.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mắt nàng, cảm nhận hàng mi như quạt nhỏ nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay. Trong lòng Quân Đình rung động, giọng nói lạnh lùng và trầm tĩnh của hắn trở nên dịu dàng hơn, hắn nhẹ nhàng dỗ dàng: “Ngoan, hãy ngủ thêm chút nữa đi.”
Khương Vãn Ly vốn đã mệt mỏi và buồn ngủ, bỗng nhiên bị nam nhân che đi ánh nắng ban mai, tầm mắt chợt tối sầm. Ngay sau đó, hô hấp của nàng dần trở nên đều đặn, cuối cùng rơi vào giấc mộng ngọt ngào.
Quân Đình ôm lấy vương phi mềm mại và ngoan ngoãn trong lòng, hiếm khi có cơ hội để lười biếng, một giấc này ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Sau buổi trưa, mỹ nhân trần truồng ngồi quỳ trên chiếc đệm, hai tay nâng lên bàn chân trắng nõn của nam nhân xỏ giày vào. Kể từ lúc nàng khỏi bệnh, nàng không để bất cứ việc hầu hạ Vương nào vào tay người khác nữa mà tự mình chăm sóc hắn. Ngay cả trong những ngày bụng không thoải mái, nếu không có Vương đe dọa và dụ dỗ, cầm bản tử uy hiếp nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, nàng cũng muốn tự mình chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Vương.
Quân Đình rất hưởng thụ việc ân cần hầu hạ của nữ nhân, thậm chí còn ra lệnh không cho thị nữ tiếp xúc với hắn, chỉ để cho nàng phục vụ hắn. Đặc biệt là vào buổi tối khi tắm gội, tiểu mỹ nhân sẽ ngại ngùng nâng bộ ngực đã bôi xà phòng tẩy rửa cơ thể săn chắc của hắn, cảm giác bầu ngực mịn màng lả lướt trên bắp thịt tạo ra sự kích thích khó tả.
Sau khi mặc giày cho Vương, Khương Vãn Ly cúi đầu và khom người nhỏ nhẹ nói: “Thiếp hầu hạ không chu toàn, xin phu quân trừng phạt.”
Vương chỉ cho nàng thời gian một nén hương, nàng đã quá giờ, dĩ nhiên không tránh khỏi bị phạt.
Khương Vãn Ly hoàn toàn chấp nhận những quy củ mà Vương lập ra, không hề oán trách một tí nào, cũng không ỷ lại sự âu yếm của Vương mà làm nũng để trốn tránh hình phạt.
“Đến đây nằm xuống.”
Mặt nàng đỏ bừng, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, cơ thể trần trụi nằm trên đùi của nam nhân, tư thế này vừa khéo để lộ bờ mông chuyên dùng để phạt đánh.
Bốp.
Bàn tay to lớn đánh mạnh vào cánh mông trắng trẻo của nàng, khiến nàng đau đớn kêu lên. Nam nhân khống chế sức lực rất tốt, không đánh quá mạnh, nhưng cũng đủ để làm nàng đắm chìm trong cảm giác đau đớn và khó chịu, khiến nàng rưng rưng nước mắt.

Bình luận

Để lại bình luận