Chương 12

“Gần đây thành tích Kiều Đình không tốt sao?”
“Haiz, không tốt lắm.” Thang máy dừng lại, mẹ Lương để Bá Vân mang đồ đi vào, sau đó mình mới vào theo. “Hơn nữa mấy môn cần tính toán thì lẹt đẹt, cũng chỉ có thành tích môn thể dục là được nhất.”
Vẻ mặt mẹ Lương lo âu, xem chừng đã phiền lòng rất lâu.
Thành tích Kiều Đình không tốt, Bá Vân đã sớm biết, anh chỉ lợi dụng để dẫn mẹ Lương vào kế hoạch anh đã lên sẵn.
“Nửa năm nữa là phải thi lên cấp ba rồi.” Ngoài mặt Bá Vân hời hợt, thực ra dứt khoát nói trọng điểm: “Nếu như muốn học mấy trường gần nhà, mà Kiều Đình không chịu cố gắng hơn, con e là sẽ khó có thể đậu được.” (Do bên trung 14t đã thi chuyển cấp, Kiều Đình đang 13t, năm sau 14t là thi)
“Con nói đúng, dì sợ cạnh tranh quá khốc liệt, Kiều Đình vào không nổi.” Đột nhiên mẹ Lương nhớ ra cái gì đó ngẩng đầu nhìn Bá Vân.
“Dì có gì muốn nói sao?” Bá Vân mỉm cười nhìn mẹ Lương, ánh mắt trong suốt, mỉm cười ấm áp, vẻ mặt hiền lành, có thể nhờ làm gia sư cho Kiều Đình.
“Yêu cầu này sợ làm khó con. . .” Mẹ Lương hơi do dự.
“Không sao, dì cứ nói ra, chỉ cần giúp được, con sẽ giúp dì.”
“Dì muốn hỏi con có thời gian rảnh không? Giúp Kiều Đình học bài, xem thử có thể cứu vãn được thành tích của con bé hay không….Con làm được không ?” Mẹ Lương bất an nhìn Bá Vân.
Bá Vân khách sáo cười nhẹ.
“Dì, chuyện này không thành vấn đề!”
Vậy là… Kế hoạch thành công!

Mẹ Lương cầm đồ đã mua vào nhà, Kiều Đình đang ngoan ngoãn lau chùi bàn ghế ở phòng khách, nhìn thấy mẹ Lương đã về, cô vội vàng buông giẻ lau, giúp mẹ Lương lấy đồ từ trong túi ra, đặt vào trên kệ bếp.
“Mẹ, hôm nay mẹ muốn nấu món gì?” Kiều Đình tò mò xoay các nguyên liệu nấu ăn.
“Đều là đồ ăn con thích cả!” Mẹ Lương mặc xong tạp dề, nhéo nhéo khuôn mặt mịn màng của Kiều Đình.
“Mẹ có xào trứng không?” Kiều Đình hỏi với sự thích thú.
“Không có.”
“Mẹ có nấu trứng kho không?”
“Không có.”
“Không thì trứng chiên cũng được?”
“Cũng không có.”
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Đình nhăn lại, ấm ức nói, “Món trứng con thích nhất cũng không có.”
“Chính vì con ăn nhiều trứng như vậy cho nên lần trước con thi xém nữa ăn trứng ngỗng.”
“Làm sao mẹ có thể nói như vậy.” Kiều Đình phản đối, “Lần đó đề kiểm tra thật sự rất khó, chỉ có mấy người đạt điểm cao thôi.”
Cho nên dù kiểm tra được tám điểm cũng không thể trách cô chứ.
“Được rồi, để mẹ hấp trứng cho con ăn!” Mẹ Lương không làm lung lay được Kiều Đình nên đành thỏa hiệp.
“Thật tốt quá!” Kiều Đình vui vẻ vỗ tay.
“Nhưng mà thành tích của con cứ tiếp tục như vậy thì không được, sắp phải thi toàn quốc, mẹ thấy con sẽ thật sự xong đời rồi.” Mẹ Lương thành khẩn nói.
“Mẹ đừng có trù con như vậy, con rất chăm chỉ học tập, nhưng điểm kiểm tra càng ngày càng đi xuống, bài thi biết con, nhưng con không quen nó, cũng không có biện pháp thay đổi được!” Vẻ mặt Kiều Đình bất đắc dĩ nhún vai.
Nhân tiện chữ cái tiếng Anh giống nhau, hai sáu chữ cái cô còn nhận ra, nhưng khi chúng là tổ hợp ở cùng một chỗ, giống như người người ai nấy đều giống nhau, không biết ai là ai.
“Cho nên mẹ muốn dùng nửa năm cuối cùng này, giúp con tìm một gia sư.”
Nghĩ lại sau khi tan học, những đứa trẻ khác đều đi học thêm, chỉ có Kiều Đình ở nhà, vì Kiều Đình không thích đi học thêm mà ở nhà tự học, quả nhiên là sai lầm!

Bình luận

Để lại bình luận