Chương 12

“A ~ ưm ~” Ngôn Khả Khả bị cắm mạnh đến mức mềm nhũn trong l*иg ngực anh, cái miệng nhỏ vô thức rêи ɾỉ.
Thấy cô ngoan ngoãn chịu thao, Quân Bạch mới dần dần thả chậm tốc độ cắm rút.
“Vậy anh… ưm… cúp… cúp điện thoại… được không… ưm…” Hai mắt Ngôn Khả Khả đẫm lệ mông lung nhìn anh, cô biết mình không tránh khỏi việc bị thao, chỉ có thể lùi bước cầu xin.
Quân Bạch chậm rãi cắm sáu nông một sâu: “Không được, tôi phải gọi điện cho cậu ta, để cậu ta cứ si ngốc ở trên tầng.”
Cuộc gọi được kết nối, Ngôn Khả Khả vội vàng che miệng lại, sợ bạn trai nghe được tiếng rêи ɾỉ của cô sẽ biết cô đang bị người đàn ông khác cắm huyệt.
“Anh Bạch, cậu đang ở đâu vậy? Tôi thay xong quần áo rồi, lúc ra thì không thấy cậu đâu.” Giọng điệu nghi hoặc của Vu Dương vang lên ở đầu dây bên kia, còn có cả tiếng bước chân.
“Tôi gặp được một người bạn, đang ôn chuyện với cậu ta.” Quân Bạch vừa cắm huyệt bạn gái của anh ta, vừa bình tĩnh nói dối.
“Được, vậy tôi xuống tầng một tìm Khả Khả trước, xong việc thì cậu tìm chỗ bọn tôi.” Vu Dương nói xong thì đi về phía thang máy.
Ngôn Khả Khả vừa mềm nhũn chịu thao, vừa căng thẳng che miệng nghe hai người nói chuyện.
“Cậu đừng xuống. Lúc cậu đang thử quần áo, tôi có xuống dưới đó rồi. Khả Khả nói bụng bị đau nên đã chạy tới nhà vệ sinh của trung tâm thương mại rồi.” Quân Bạch bóp một bên ngực trắng nõn của Ngôn Khả Khả, âm thanh mơ hồ không rõ: “Một lát nữa là tôi xong rồi, cậu cứ chờ ở cửa hàng quần áo nam đi.”
“Ừm, được.”
Vu Dương vừa nói xong, Quân Bạch lập tức cúp điện thoại, không quan tâm tới cắm huyệt bằng cách nào, chỉ bóp éo Ngôn Khả Khả đâm vào thật mạnh.
“A ~ chậm một chút… nhanh quá rồi… tôi không chịu nổi… ưm ~” Ngôn Khả Khả yêu kiều rêи ɾỉ.
Quân Bạch cắn núʍ ѵú của cô, kéo chúng xuống giống như muốn kéo đứt: “Không chịu nổi? Lúc vừa gọi điện thoại, tiểu huyệt của em chẳng kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của tôi còn gì! Thích bị thao sau lưng bạn trai hả? Lẳиɠ ɭơ vậy sao? Hửm?”
Sắc mặt Ngôn Khả Khả ửng đỏ, nhẹ giọng phủ nhận: “Không phải… tôi không muốn… ưm ~”
Quân Bạch hung hăng đâm về phía trước: “Tao hóa! Em còn dám nói không phải?! Tiểu huyệt chặt khít kẹp đau côn ŧᏂịŧ của tôi rồi!”
Anh lại vươn tay sờ chỗ giao hợp của hai người, sờ thấy một đống dâʍ ŧᏂủy̠, cả bàn tay bỗng lấp lánh ánh nước: “Nhìn xem đây là cái gì? Đây đều là nước chảy ra từ tiểu huyệt của em! Không da^ʍ mà lại chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy?!”
Ngôn Khả Khả ngượng ngùng quay đầu ra chỗ khác: “Anh… ưm ~… anh đừng nói nữa…”
Quân Bạch thích thú khi thấy cô xấu hổ, nở một nụ cười xấu xa: “Tao hóa, không cho tôi nói, là muốn để tôi tập trung cắm huyệt của em đúng không? Yên tâm, tôi có rất nhiều sức lực để thao em!”
Mặt Ngôn Khả Khả đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt thừa nhận kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ mà anh mang tới. Quân Bạch lại để cô vào tư thế quỳ mà anh yêu thích nhất.
“Tao hóa, vểnh mông cao lên!” Quân Bạch đánh một cái lên bờ mông mềm mại của cô.
Ngôn Khả Khả đỏ mặt làm theo yêu cầu của anh, quỳ gối trải quần áo lên mặt đất, hai tay chống xuống, cặp mông căng tròn mịn màng nâng lên cao.
Quân Bạch bóp eo nhỏ của cô, côn ŧᏂịŧ lớn tìm đúng vị trí trung tâm khe thịt, mạnh mẽ cắm vào.
“Ưm ~” Ngôn Khả Khả buộc phải cúi người về phía trước theo sự xâm nhập của anh, cố gắng ổn định cơ thể thì lại bị động tác cắm rút điên cuồng ở phía sau làm cho cả người lắc lư.
“Ưm… nhẹ một chút… nhanh quá…” Ngôn Khả Khả bị cắm đến mức mất hồn, một ít nước miếng chảy xuống dọc theo khóe miệng, dáng vẻ dâʍ đãиɠ này rất khó để tưởng tượng ra hình tượng thanh thuần hằng ngày.
“Tao hóa nên bị thao mạnh! Không cắm nhanh một chút thì sao có thể thao rách tiểu huyệt của em được?!”

Bình luận

Để lại bình luận